Trong xe hết sức tĩnh lặng, sắc mặt của Tư Dĩ Hàn rất khó coi, Du Hạ đang suy nghĩ phải mở lời với anh thế nào. Phía trước là đèn đỏ, Tư Dĩ Hàn đạp thắng, lấy một bịch khăn giấy ướt, anh rút một tờ tỉ mỉ lau từng ngón tay một của Du Hạ.
Tư Dĩ Hàn lau ba lần, Du Hạ không chịu được nữa, nói: “Hắn không chạm được em”.
Tư Dĩ Hàn lấy một chiếc khăn tay màu sẫm lau từng vết nước trên tay cô, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn cô chăm chú: “Vì sao hắn bắt nạt em?”.
Đèn phía trước đã chuyển sang xanh, Tư Dĩ Hàn đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại kéo khẩu trang xuống. Khuôn mặt lạnh lùng hoàn toàn lộ ra ngoài, sống mũi thẳng tắp. Dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, đường nét khuôn mặt sắc nét âm trầm khiến người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
– Em đã dạy dỗ hắn ta rồi, hắn không thể chạm vào em. – Du Hạ nhìn đường nét sườn mặt hoàn hảo của anh, phía sau chiếc áo hoodie lộ ra một mảng da cổ trắng ngần.
– Vì sao ăn cơm với loại người đó?
– Vì công việc. – Du Hạ đặt túi lên ghế, sợ Tô Minh bị ức hϊếp, cô lấy điện thoại ra nhắn tin:
[Summer: Cậu mau về nhà đi, không cần dây dưa với Trần Hoành. Những chuyện sau này để tôi xử lý]
– Thường xuyên phải tham gia những bữa tiệc như thế này à? – Tư Dĩ Hàn siết chặt tay lái, không nén được lửa giận trong lòng. Cô gái bé nhỏ anh yêu quý nhất đã lớn lên, đã lăn lộn trong thế giới của người trưởng thành.
Vì để bảo vệ Du Hạ khỏi những fan cuồng nhiệt của mình, Tư Dĩ Hàn ém nhẹm toàn bộ tin tức về Du Hạ. Ngoại trừ bạn bè thân thiết, không ai biết diện mạo, tuổi tác, nghề nghiệp của Du Hạ ra sao. Hiện tại xem ra giấu kín quá cũng không phải là tốt.
Bốn năm nay, Tư Dĩ Hàn cố ý che đậy toàn bộ tin tức về Du Hạ, anh không biết cô đã gia nhập giới giải trí từ lâu. Tư Dĩ Hàn không biết mà những người xung quanh đã bị anh ‘che mắt’ nên càng mù tịt.
– Ít lắm. – Du Hạ quan sát sắc mặt của Tư Dĩ Hàn, vừa nãy anh còn lên hot search cầu hôn Lâm Hoạch, sao mới đây đã quay lại. “Vì sao anh quay về?”.
– Em mong anh định cư ở Hồng Kông luôn à?” – Tư Dĩ Hàn cau mày, đánh tay lái. “Anh không về thì định giấu không cho anh biết đúng không?”.
Du Hạ im lặng không nói gì, bốn năm nay ít khi nào cả hai liên lạc với nhau. Cứ định kì Tư Dĩ Hàn chuyển tiền cho cô, không gọi cũng không nhắn tin, không để cho Du Hạ một chút hi vọng nào.
– Em có thể xử lý.
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn lạnh đi, trong xe lại yên tĩnh. Đến khi Du Hạ cho rằng Tư Dĩ Hàn muốn nổi giận, anh hòa hoãn lên tiếng: “Muốn ăn cái gì không?”
Du Hạ gật đầu.
– Em muốn ăn gì?
Du Hạ suy nghĩ, trả lời: “Lẩu”.
Tư Dĩ Hàn liếc nhìn một nốt mụn chễm chệ trên trán Du Hạ: “Nổi mụn còn ăn lẩu, em có thù với mặt của mình à?”.
Cả một buổi tối không một ai để ý thấy nốt mụn của mình, Du Hạ nghĩ ngón nghề trang điểm của mình rất đẳng cấp.
Chuông điện thoại vang lên, là của Tô Minh, Du Hạ bắt máy: “Tôi nghe Tô Minh”.
– Người đó có phải là Tư Dĩ Hàn không?
Du Hạ quên mất Tô Minh là fan trung thành của Tư Dĩ Hàn: “Phải”.
– Vì vậy,- Tô Minh hít sâu một hơi, khó khăn nói tiếp. “Người kết hôn với cậu là Tư Dĩ Hàn, đúng không?”.
– Tình hình thế nào cậu đã biết rồi, tôi sẽ không giải thích gì nhiều nữa. Xem như cậu không biết chuyện này, chúng ta thỏa thuận vậy đi – Tư Dĩ Hàn đã dặn dò Du Hạ từ rất lâu về trước, không cần cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ. Du Hạ nắm chặt điện thoại, sợ Tư Dĩ Hàn nghe được hai người nói gì: “Về nhà tôi sẽ gọi lại cho cậu, đừng nghĩ nhiều”.
Xe lại dừng, Du Hạ nhìn ngọn đèn đường rực rỡ ở ngã tư qua cửa kính xe. Vừa ngước mắt, cô bất ngờ đối diện với ánh mắt Tư Dĩ Hàn phản chiếu trong kính. Ẩn dưới hàng mi dày đậm của Tư Dĩ Hàn là đôi mắt đen sẫm phủ một lớp sương mỏng vào buổi sáng mùa đông, yên tĩnh và lạnh lẽo.