Ngoài mấy người định đến can ngăn còn có mấy người đứng xem vui đều ngơ ra, Du Hạ chậm rãi thu cây kích điện mini lại, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng nhìn mọi người xung quanh: “Báo cảnh sát đi”.
Trần Hoành là tư bản vừa có tiền vừa có quyền, được người tung hô ngất trời. Hôm nay hắn mất mặt, nhất thời giận tím người, giơ tay định tát vào mặt Du Hạ một cái. Nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng dưng cổ tê rần, hắn ngã thẳng xuống đất.
Những người xung quanh nhìn nhau, quả nhiên lời đồn Du Hạ không ngán một ai là có thật, xuống tay ác quá.
– Cô Summer, có cần phải báo cảnh sát không? Anh Trần uống nhiều rồi. – Nhà sản xuất Lưu đỡ Trần Hoành dậy. Hắn bị giật điện choáng váng, xoa cổ cả buổi mới phản ứng lại, Trần Hoành chỉ vào Du Hạ: “Cô ——”
Nhà sản xuất Lưu nhanh chóng đè tay Trần Hoành xuống: “Anh uống nhiều rồi, để tôi đưa anh về”.
– Vụ việc hôm nay chúng tôi sẽ không báo cảnh sát. – Tô Minh kéo Du Hạ ra sau lưng mình, nhìn mọi người xung quanh. “Nhưng hi vọng mọi người biết tôn trọng lẫn nhau”
Tô Minh còn chưa nói xong, Du Hạ đã lạnh lùng bước đi. Tô Minh nhanh chân đuổi theo Du Hạ, vào thang máy ấn tầng một: “Thật sự xin lỗi cậu, tôi không nghĩ Trần Hoành sẽ làm khùng làm điên. Nếu sớm biết anh ta như vậy tôi sẽ không đưa cậu đến đây. Là lỗi của tôi, tôi không báo cảnh sát vì rắc rối này không có lợi cho chúng ta, cậu thấy được không?”.
Điện thoại trong túi vang lên, Du Hạ lấy điện thoại ra, chưa kịp nhìn tên tuổi đã bấm nghe.
– Em không có ở nhà à? – Giọng nói của người đàn ông quen thuộc truyền vào tai cô như một cơn gió xuyên qua lớp sương mù dày đặc. Du Hạ mím môi, hít một hơi thật sâu, chợt nghẹn ngào.
– Có chuyện gì vậy? Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Du Hạ không sợ Trần Hoành, cô không sợ ai hết. Hôm nay Trần Hoành dám chạm vào một ngón tay của Du Hạ, cô sẽ khiến hắn bò ra ngoài. Vốn dĩ Du Hạ không cảm thấy thế nào cả nhưng khi nghe giọng của Tư Dĩ Hàn, bỗng nhiên vô cùng tủi thân. Hệt năm đó, đám con trai nhét vào cặp cô một con rắn giả, Du Hạ lập tức tiễn cả bốn vào phòng y tế.
Vụ việc kinh thiên động địa này khiến cha mẹ của cả đám đổ xô đến trường. Một mình cô đối mặt với cả tám người nhưng ngay khi sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Tư Dĩ Hàn, cô quay lại nhìn anh, khóc đến long trời lở đất
– Em đưa điện thoại cho người bên cạnh đi, đừng khóc, nghe lời anh. – Giọng anh dịu dàng trầm ấp giống trước đây từng dỗ dành cô. “Có anh ở đây, em không cần sợ gì hết”.
– Đường Xuân Giang, Đinh Phong. – Giọng Du Hạ hơi khàn.
– Tìm chỗ nào an toàn đợi anh, đừng động tay động chân, anh sẽ đến ngay.
Điện thoại đã tắt, Du Hạ nắm chặt điện thoại. Tư Dĩ Hàn không phải đang ở Hồng Kông cầu hôn Lâm Hoạch sao? Anh về khi nào?
Ít khi nào Tô Minh thấy Du Hạ nhún nhường như vậy, người đầu dây bên kia chắc chắn là người cô rất tin tưởng. “Du Hạ?”.
– Không có chuyện gì đâu. – Du Hạ ngẩng đầu, khôi phục dáng vẻ bình thản trước đây. Kiêu ngạo nhưng lạnh lùng, không để bất kì kẻ nào vào mắt.
– Thành thật xin lỗi cậu, bé yêu, tôi đáng chết hàng vạn lần, cậu đừng buồn nữa.
Du Hạ không giống những cô gái khác, bọn họ là cỏ dại mọc lên, quen với những thứ dơ bẩn tạp nham. Còn Du Hạ, sinh ra đã ở trên đỉnh, là một bông hoa hồng lớn lên trong nhà kính.
Khi Tô Minh vừa quen Du Hạ, mỗi ngày Du Hạ cầm túi LV chỉ để đựng rác, một tuần bảy ngày thì đổi bảy chiếc xe hơi sang trọng khác nhau, có khi thuận tay tặng quà cho người khác đều là đồ hàng hiệu. Du Hạ mỹ miều như vậy, không ai là không thích cô. Bộ phim điện ảnh《Thầm Mến》 ngay từ đầu đã ký kết với một nam diễn viên nổi tiếng lúc đó, hắn ta dựa vào độ nổi tiếng của mình, nửa đêm gõ cửa phòng Du Hạ. Ngay hôm sau cô lập tức đá hắn ta ra khỏi đoàn làm phim, đổi vai nam chính sang Thương Duệ. Du Hạ chính là bà chủ siêu siêu lớn, không bao giờ để bản thân thiệt thòi.
Du Hạ lấy trong túi một chiếc gương nhỏ định dặm lại lớp trang điểm nhưng nhìn đôi mắt đỏ như thỏ trong gương thì cất đi không dặm nữa.
– Bây giờ về nhà nhé?
– Chưa về, chờ người.
Tô Minh không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng sau lưng Du Hạ.
Hai mươi phút sau, một chiếc Bentley màu đen lướt nhanh đến đỗ sát cửa nhà hàng. Tô Minh bị dọa đến mức nhảy dựng, vội vàng lui ra sau vài bước. Đèn xe còn chưa tắt, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc một chiếc hoodie màu đen, đôi chân dài thẳng tắp bước xuống, toàn thân cao ngất. Anh đeo một chiếc khẩu trang màu đen, đôi mắt đen nhánh sắc lạnh.
Hai chân Tô Minh như đóng đinh xuống đất.
Anh lập tức bước đến trước mặt Du Hạ, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại: “Có chuyện gì vậy?”
Có người từng nói, giọng nói của Tư Dĩ Hàn từng được Thượng đế phù phép nên hết sức dễ nghe.
Tô Minh chằm chằm nhìn thẳng anh, cô nín thở, là Tư Dĩ Hàn! ! !
– Dám chơi tao, con mẹ nói tao phải xử con này đẹp, không đẹp tao sẽ không phải họ Trần! – Thang máy vừa mở, Trần Hoành phát điên lao về phía trước, nhe nanh múa vuốt. “Đ* m*”z
Tư Dĩ Hàn ngước mắt, những ngọn đèn phản chiếu vào đôi mắt sắc lạnh của anh như đang chìm vào hố sâu.
Trần Hoành mới bước khỏi thang máy liền nhìn thấy Du Hạ, cô ta vẫn cả gan đứng đó. Rượu đã khiến hắn mất não, ngọn lửa giận dữ ngày càng bốc lên dữ dội, không biết trời cao đất dày gì lao thẳng đến.
Ngay lập tức, cổ tay hắn bị túm lấy đau đớn tận xương tủy. Hắn nhìn từ cánh tay mình lên, một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang đứng đó, ánh mắt bén ngót, cất giọng lạnh lẽo: “Dám đυ.ng đến người của tôi, anh đã được tôi đồng ý chưa?”.
Trần Hoành tung hoành ngang dọc ở thành phố S, chưa từng có đối thủ: “D!tme! Mày là thằng chó chết nào?”.
– Tay nào của anh dám chạm vào Du Hạ? – Đôi mắt Tư Dĩ Hàn hơi nheo lại, anh nhấc Trần Hoành, ấn hắn ta ầm vào cửa một tiếng thật lớn. Sản xuất Lưu bên cạnh sợ ngây người, Tư Dĩ Hàn chậm rãi đè ngón cái lên động mạch cổ Trần Hoành, thản nhiên hỏi lại: “Xử đẹp ai? Phải gϊếŧ ai? Hả?”.
– Anh là ai? Anh muốn làm gì? – Lần đầu tiên trong cuộc đời Trần Hoành sợ hãi như vậy. Hắn ta bị ép phải ngẩng đầu, muốn thoát khỏi gọng kìm trên cổ nhưng sức lực có hạn nên đành dùng toàn lực túm áo người đối diện, gắng gượng để mình không bị bóp chết.
– Vậy thì thế này đi. – Giọng Tư Dĩ Hàn rất nhẹ nhàng như đang nói chuyện thường ngày.
Trong nháy mắt, Trần Hoành thảm thiết hét lên, hắn ta đã bị ném đi. Hắn bưng cánh tay, trượt dài từ trên tường xuống, cổ tay hắn đã bị bẻ gãy. Tư Dĩ Hàn buông hắn ra, lấy một chiếc khăn mùi xoa trong túi ra chậm rãi lau tay, quay đầu nhìn vài người của đài Hai: “Bữa tiệc hôm nay, ai tổ chức?”.
Người ở thành phố S dám động đến Trần Hoành thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhìn đôi mắt quen thuộc, lãnh đạo đài Hai tỉnh táo lại: “Thầy Tư, anh là bạn của cô Du à”.
Tư Dĩ Hàn ném khăn tay vừa lau vào thùng rác: “Hạ Hạ, lại đây”.
Đã rất nhiều năm Du Hạ chưa từng thấy anh động tay như thế, cô điềm nhiên buông tay ra, đầu hơi ngẩng, bước đến trước mặt Tư Dĩ Hàn. Anh có ý gì?
– Còn ai nữa? – Giọng điệu Tư Dĩ Hàn bình thản vô cùng.
Du Hạ không nghĩ Tư Dĩ Hàn sẽ đến thẳng đây, trông anh thô bạo vậy cô có hơi chưa quen. Nhiều năm chưa ỷ thế bắt nạt người khác, bây giờ lại cảm thấy thích thú thì phải làm sao bây giờ?
– Đây là danh thϊếp của tôi, đưa anh ta đi bệnh viện, chi phí thuốc men tôi sẽ chi trả. – Anh rút danh thϊếp trong túi đưa cho sản xuất Lưu. “Chúng tôi đi trước”.
Tư Dĩ Hàn mở cửa trước cho Du Hạ ngồi vào, sau đó vòng sang bên kia. Chiếc Bentley màu đen nghênh ngang rời đi, sản xuất Lưu nhìn danh thϊếp trong tay, thiết kế rất đơn giản.
Toàn bộ chiếc card visit độc một màu đen, rất súc tích và ngắn gọn.
Winter, phía sau là số điện thoại.
Ai có gan đi tìm anh?
Bối cảnh của Tư Dĩ Hàn, búng tay bay màu một người như Trần Hoành chẳng tốn một chút sức lực nào.