– Tổng giám đốc Tô, có thể tan làm chưa. – Du Hạ lướt qua Vưu Mĩ, ra khỏi văn phòng nói với những nhân viên còn bận rộn bên ngoài. “Mọi người tan làm thôi, vất vả rồi”.
Công ty xảy ra sự cố lớn, tất cả nhân viên chuẩn bị tăng ca cả đêm. Bây giờ Du Hạ bảo tan làm, vậy công việc thì tính sao đây?
Tô Minh nhìn Du Hạ, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế là là vẻ lạnh lùng hờ hững. Tô Minh xuôi vai, thở hắt ra một hơi: “Mọi người tan làm hết đi, không còn việc gì nữa đâu”.
– Tô Minh? – Vưu Mĩ há hốc, Du Hạ chém một phát đứt con đường sự nghiệp của cô ta. “Summer? Ý cô là sao?”.
– Cô cần quay về tiểu học học lại môn tiếng Trung– Đôi mắt to tròn của Du Hạ sáng quắc lên, chiếu thẳng một tia lạnh lẽo về phía Vưu Mĩ, xen lẫn vài tia áp bách. “Biết chưa bà cô Vưu?”.
Tô Minh chắn trước mặt Du Hạ, thẳng thắn vung tay lên: “Mời cô rời khỏi đây cho”.
Du Hạ cầm túi bước nhanh ra cửa, Tô Minh nhìn thẳng vào mắt Vưu Mĩ: “Tự mà giải quyết cho tốt đi”.
Hai người cùng bước vào thang máy, Tô Minh liếc nhìn Du Hạ: “Tâm trạng không tốt sao, sao hung hăng dữ vậy?”
– Nói chuyện với kẻ suy đồi đạo đức chỉ tốn thời gian, cứ hủy hợp đồng với cô ta. – Du Hạ ném chìa khóa cho Tô Minh. “Cậu lái xe của tôi đi, tôi mệt, ngồi ghế phụ của cậu không thoải mái”.
– Mệt sao cậu không nghỉ ở nhà, chẳng lẽ ngủ trên xe thoải mái hơn hả? – Tô Minh chụp lấy chìa khóa. “Có chuyện gì vậy?”
– Anh ấy về rồi. – Du Hạ vuốt tóc, cô không đội nón, tóc xõa tung tán loạn trên vai, nhìn lướt qua trông vô cùng xinh đẹp dịu dàng. “Tôi cần bình tĩnh lại”.
– Cái gì ? Sao không ly hôn đi?
Du Hạ dựa lưng vào thang máy, hàng mi dày rũ xuống. Làn da Du Hạ mịn màng trắng tươi: “Anh ấy không nhắc đến”.
– Vậy cậu có nói trước không?”
Du Hạ nhướng mắt nhìn Tô Minh chăm chú, Tô Minh vỗ ót bốp một cái, than: “Quên mất, cậu yêu anh ta nên không muốn ly hôn”.
Tự dưng Du Hạ muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Tô Minh biết cuộc hôn nhân giả đó của Du Hạ, nguyên bản nữ chính của 《 Thầm Mến 》chính là cô. Thang máy xuống đến bãi đỗ xe ngầm tầng một, Tô Minh ra ngoài trước: “Cậu đừng bỏ đi, cứ ở nhà, bắt anh ta lên giường. Cậu đẹp thế này, mặc một bộ nội y gợi cảm, thể xác và tinh thần của anh ta sẽ thuộc về cậu”.
– Tôi thuê khách sạn còn hơn. – Du Hạ lấy lại chìa khóa xe trong tay Tô Minh, mặc nội y gợi cảm quyến rũ Tư Dĩ Hàn ấy à? Đề xuất này vĩ đại như mặc nội y đi du lịch Bắc Cực vậy. Khuôn mặt lạnh tanh của Tư Dĩ Hàn sẽ tràn ngập vẻ mỉa mai, sau đó thẳng tay quăng cô xuống giường.
Tô Minh lập tức nắm chìa khóa, cô muốn tự tay mở chiếc Mercedes G-class của Du Hạ: “Cậu chưa thử sao biết được”.
Du Hạ cạn lời, dừng vuốt tóc: “……. Từng thử rồi”.
– Gì chứ?
– Anh ấy cuộn tôi vào trong chăn, cho tôi ngủ một đêm ngoài sô pha. – Du Hạ mở cửa trước ngồi vào ghế phụ. “Cậu biết anh ta biếи ŧɦái đến mức nào không? Vì đề phòng nửa đêm tôi tập kích, anh ấy cột hai góc chăn lại, tôi bị trói gô cả đêm ở đó”.
Tô Minh cười phá lên, cười đến chảy nước mắt: “Có khi này vị ấy nhà cậu là gay không? Hành động này cũng gắt quá! Người thường không ai làm thế, người này đến tới hành tinh nào vậy?”
Trong lòng Du Hạ gào thét, ‘vị ấy nhà cậu’ chính là thần tượng cậu theo đuổi mlem mlem mỗi ngày đấy.
– Vậy bây giờ cậu tính sao?
Ting! chuông báo của điện thoại Du Hạ, cô cầm xem, là tin nhắn của Tư Dĩ Hàn:
[Ngày mai là ngày giỗ chú].
Từ đầu năm nay cũng chỉ có Tư Dĩ Hàn nhắn tin.
Du Hạ bừng tỉnh, nhìn một dòng ngắn cũn trên màn hình, không biết phải trả lời thế nào.
– Vậy sẽ kéo dài trong bao lâu? Không thì cậu nói thẳng với anh ta đi, cậu thích anh ta, hỏi anh ta tính sao?
– Không thể – Du Hạ bấm trả lời.
[Chín giờ em qua đó], nhấn gửi.
– Vì sao?
– Dù tôi không yêu anh ấy thì anh cũng là người quan trọng nhất của tôi – Du Hạ nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn đèn trong bãi đỗ xe. “Nếu anh ấy không yêu tôi thì tôi sẽ mất anh ấy”.
– Đây đều là suy nghĩ của cậu, không có chuyện có đàn ông không thích cậu – Tô Minh đánh xe ra, nói. “Nếu không thích cậu, anh ta hoàn toàn có thể dùng thân phận anh trai để ở bên cậu, việc gì phải kết hôn chứ?”.
– Trên phương diện pháp luật, mối quan hệ người thân thì phải cùng chịu trách nhiệm trong việc hưởng tài sản.
– Ồ.
– Cậu biết tối nay gặp nhau, anh ấy nói chuyện gì với tôi không?
– Nói gì?
– Anh ấy nghĩ Hứa Hàng trên hot search là bạn trai tôi, vẻ mặt của anh ấy như cha hỏi chuyện con gái. Lúc đó tôi thật sự muốn gọi anh ấy một tiếng cha luôn.
Tô Minh cười hằng hặc, lau nước mắt, thường ngày Du Hạ lạnh lùng chết đi được, không ngờ hôm nay buồn cười thế: “Vậy cậu từ bỏ đi, dù sao trai tơ ngon cơm muốn trèo lên giường cậu nhiều như vậy, chọn bừa một người hẹn hò là được. Chờ sau này cậu yêu người khác thì ly hôn với anh ta, cậu nhận anh ta làm cha nuôi, dẫu sao vẫn là người thân mà”.
Tư Dĩ Hàn không trả lời tin nhắn, Du Hạ nắm chặt điện thoại, đưa mắt nhìn đèn hai bên đường. Ánh đèn sáng rực rỡ, thế gian này chỉ có duy nhất một Tư Dĩ Hàn.
– Tình trạng này đã kéo dài bốn năm rồi, cũng đâu phải ngày một ngày hai. Nói chuyện chính đi, cậu thật sự muốn đá Vưu Mĩ sao?
– Chẳng lẽ giữ lại cùng đón năm mới à?
– Còn mấy hợp đồng kia làm sao bây giờ?
– Mấy hợp đồng chuyển qua cho Ngụy Vũ, nâng cô ấy lên, kỹ năng diễn xuất của Ngụy Vũ cũng thuộc top trên đấy. Phía đối tác thì nhường họ một chút, đồng ý hợp tác hạng mục mới. – Ngụy Vũ là nữ nghệ sĩ công ty họ đã ký kết nhiều năm, diễn xuất, dung mạo đều thuộc hàng top. Chỉ là quá thẳng tính, không biết lấy lòng người khác, lại đυ.ng phải kiểu người như Vưu Mĩ nên bị hạ thấp.
– Giao cho Ngụy Vũ sao?
– Nếu đã muốn nâng đỡ thì chắc chắn sẽ nổi tiếng. – Du Hạ nói. “Chúng ta có thể tạo ra Vưu Mĩ, vậy thì sẽ tạo được một Vưu Mĩ thứ hai”.
Diện tích nhà của Tô Minh lên đến 150 mét vuông, lúc dọn vào cố ý để một phòng cho Du Hạ, trong đây có quần áo của cô.
Ngày hôm sau Du Hạ bị tiếng mưa rơi làm tỉnh giấc, vẫn còn đang ngờ nghệch, tiếng mưa ngoài hiên rơi tí tách tí tách. Tô Minh bên ngoài nói lớn: “Tôi lái xe của cậu nhé”.
Sau đó là tiếng đóng cửa, căn nhà khôi phục lại sự yên lặng.
Du Hạ nhắm mắt, ngủ thêm năm phút, bỗng dưng choàng tỉnh. Tô Minh lái xe cô đi đâu? Hôm qua cô bị Tư Dĩ Hàn làm hỏng đầu óc à, chỉ số IQ đi đâu hết rồi?
Có hay không có xe thì Du Hạ vẫn phải ra khỏi nhà, cô thay một chiếc váy đen dài. Du Hạ đứng trước gương đánh một màu son đơn giản nhất, ngắm nghía một lúc rồi xoay người ra khỏi cửa. Vừa đến tầng một, Du Hạ cứ như vừa bước chân mùa đông, từng cơn gió lạnh lẽo cuốn lấy thành đám mưa bụi, hơi lạnh ập đến không kịp phòng bị.
Cô đứng trong gió lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa xa, ngày này tám năm trước trời cũng mưa, hôm đó mưa rất to. Một chiếc xe hơi đen dừng lại, đây là chiếc xe Du Hạ thuê, cô bước tới mở cửa xe, ngồi vào.
Chín giờ hai mươi phút cô có mặt ở nghĩa trang Bắc Sơn, mưa vẫn chưa ngớt, con đường lát đá lấp loáng nước, trơn trượt. Dụ Hạ che một chiếc ô trong suốt, mộ của cha cô ở trên cùng, phải đi bộ lên. Du Hạ nhìn bó hoa hướng dương và cẩm chướng, tuy màu sắc khác biệt nhưng khi đặt cạnh nhau thì hài hòa không ngờ.
Giày cao gót giẫm trên mặt đất tạo ra tiếng động nhỏ, cô leo lên từng bậc thang, đặt bó hoa trước mộ cha, trên đó là hình ông hồi còn trẻ. Phía sau có tiếng bước chân, Du Hạ quay đầu, vừa khéo chạm vào đôi mắt đen nhánh của Tư Dĩ Hàn. Du Hạ bối rối một lát, cô vội vàng tránh đi, đặt bó hoa cẩm chướng lên mộ mẹ. Cô nắm chặt ô, lẩm bẩm một lát mới ngẩng đầu.
Tư Dĩ Hàn mặc một chiếc áo sơ mi đen cài nút cổ, anh còn tỉ mỉ mặc một chiếc quần âu màu đồng ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Anh bước trên bậc thang, thẳng thớm nghiêm nghị, một tay cầm một chiếc ô đen, tay còn lại đặt một bó hoa ly lên một cha cô.
Dáng người của Tư Dĩ Hàn rất có cảm giác tồn tại, tất cả sự chú ý của Du Hạ đều đặt trên người anh.
Mỗi năm Tư Dĩ Hàn đều đến đây nhưng trong bốn năm qua thì đây là lần đầu tiên cả hai cùng đến. Anh dùng một chiếc khăn sẫm màu lau bia mộ, mưa rơi xuống ngón tay trắng trẻo của anh, đầu ngón tay bị dính nước mưa lạnh ngắt. Tư Dĩ Hàn lau một hồi, đến khi hai bia mộ đều sạch sẽ thì mới lui lại, cúi đầu.
– Anh đến trễ. – Du Hạ nói, vừa xong thì hơi hối hận, cô sờ sờ tai. Tư Dĩ Hàn đến muộn thì liên quan gì đến cô, dù sao anh cũng không nói mấy giờ sẽ đến.
Ngay lúc Du Hạ nghĩ Tư Dĩ Hàn sẽ không quan tâm đến câu nói này, anh đã mở miệng, giọng nói trong veo nhưng điềm nhiên, lạnh lẽo: “Xe bị chặn lại nên phải đổi qua một xe khác”.
Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn: “Paparazzi sao?”.
– Fan.
Năm nào Tư Dĩ Hàn cũng bị chặn lại, Du Hạ đã quen với việc này rồi.
Hai người đứng cạnh trước bia mộ, mưa rơi lộp bộp từng giọt xuống hai chiếc ô, một sự yên tĩnh không nói nên lời. Du Hạ xích gần về phía Tư Dĩ Hàn, nghiêng ô mình che cho Tư Dĩ Hàn một ít. Cô chạm vào cánh tay rắn chắc của anh, cách một lớp vải mỏng, cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể người cạnh bên. Trên đỉnh đầu là hơi thở của người đàn ông gần trong gang tấc, Du Hạ bối rối ngẩng đầu.
Gió lùa cuốn lấy chiếc ô trong suốt của Du Hạ, chiếc ô vui vẻ lăn đi. Du Hạ bám lấy cánh tay của Tư Dĩ Hàn, không thể nhấc chân lên.
Hơi thở nóng hổi, Du Hạ không biết đặt mắt ở đâu, cuối cùng cô dừng ở yết hầu ở Tư Dĩ Hàn: “Giày bị kẹt rồi”.
Ở nghĩa trang, đường được lát từng tảng đá lớn, mỗi khe rãnh đều có bùn đất. Lớp bùn mềm này không đỡ nổi áp lực của đôi giày cao gót, mắc kẹt lại.
– Cầm ô đi. – Giọng nói trên đỉnh đầu rót vào tai, mặt Du Hạ như bùng cháy. Cô xấu hổ, cúi đầu nhận chiếc ô màu đen: “Em không thấy khe hở trên đường”.
Sao mắt mũi kém cỏi như vậy?”
Tư Dĩ Hàn ngồi xổm xuống, cầm vào mắt cá chân của Du Hạ, làn da mềm mịn như lụa. Du Hạ lại gầy, mắt cá chân mỏng tang. Cô quơ quơ tay trên đỉnh đầu anh, vừa định buông tay thì Tư Dĩ Hàn nhướng mắt lạnh lùng, hàng lông mày thanh tú nhíu lại: “Nghe anh, giữ chặt”. Du Hạ đặt tay lên vai anh, vì mới lắc lư dữ dội nên nước mưa từ chiếc ô rơi vào trán Tư Dĩ Hàn, từ từ chảy xuống mi tâm. Giọt nước đang lăn trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đó như cào cào lòng cô, ngứa ngáy.