Tư Dĩ Hàn gỡ gót giày cao gót ra, khi Du Hạ đứng thẳng dậy thì loạng choạng, cô bắt lấy cổ tay Tư Dĩ Hàn. Cô lò cò một bên giày, vội phân bua: “Cho em vịn một chút, em đứng không vững”.
Da thịt kề sát vào nhau, ươn ướt nong nóng.
Tư Dĩ Hàn nhíu mày, cầm ô đứng thẳng người, mới cách ra một chút thì Du Hạ đã dính mưa nên anh đưa ô qua phía cô. Ô nghiêng nghiêng, che khuất cơn mưa mùa thu trên đầu Du Hạ.
Du Hạ mang giày, nhìn xuống chân núi, chiếc ô đã biến mất không còn tăm hơi: “Ô mất rồi”
Tư Dĩ Hàn xích đến gần cô, chiếc ô che hết đỉnh đầu Du Hạ, giọng nói trầm hơn mọi khi: “Trời mưa em còn mang giày cao gót, em rất sáng tạo”.
Du Hạ định phản bác nhưng khi đôi mắt chạm vào xương quai hàm góc cạnh của anh thì không biết nói gì, cô yếu ớt giải thích: “Em nghĩ trời sẽ hết mưa”.
Với cách biệt 22 cm, Du – không mang giày cao gót – Hạ sẽ như một người bạn nhỏ trước mặt anh. Du Hạ đành lòng làm người lùn của anh sao? Đừng đùa chứ…
Mưa đầu thu lất phất, không khí lạnh lẽo và u ám, đường xuống núi cực kì khó đi. Đi được bốn bước, Du Hạ chếnh choáng ba lần, cuối cùng Tư Dĩ Hàn dừng lại, nhét cây dù vào tay Du Hạ. Cô ngẩng dù lên, Tư Dĩ Hàn chìa lưng trước mặt cô, thấp giọng: “Lên đi”.
Du Hạ không phải chưa từng được Tư Dĩ Hàn cõng. Hồi 11 tuổi cô bị thủy đậu, nửa đêm phát sốt, cha mẹ về nhà ông bà chăm ông bị ốm còn bảo mẫu ngủ say gọi không được. Thế là ba giờ sáng, Tư Dĩ Hàn cõng Du Hạ trên lưng, chạy đến bệnh viện.
Đôi vai thiếu niên gầy guộc, Du Hạ ôm chặt cổ anh, mồ hôi hai người dính vào nhau, một dòng chảy ấm nóng lặng lẽ dậy sóng trong lòng. Bờ vai của Tư Dĩ Hàn bây giờ thẳng tắp, tấm lưng của anh mạnh mẽ, Du Hạ nhấp môi: “Em đang mặc váy”.
Chân váy ôm chân cô, cõng lên thì đúng là không được trang nhã lắm.
Đôi lông mày sắc sảo của Tư Dĩ Hàn châu lại, mưa từng giọt đọng trên hàng mi dày, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú. Một lát sau, anh đứng dậy, xoay người bế cô lên, nhanh chân sải bước xuống chân núi.
Du Hạ bỗng dưng được bế công chúa, tim đập rộn, dồn sự chú ý vào yết hầu trước mắt. Không thể nhìn được khuôn mặt của anh, cô không kìm lòng được, gọi: “Tư Dĩ Hàn”.
Tư Dĩ Hàn nhìn đường phía trước, điềm nhiên: “Bây giờ tiếng ‘anh’ cũng không gọi nữa à?”
Ngọn lửa hanh khô trong Du Hạ bỗng chốc bị dập tắt, kết hôn rồi mà còn gọi anh? Anh thấy có hợp lý không?
Hai chân không ngừng chạm vào cánh tay Tư Dĩ Hàn, vai Du Hạ dán vào ngực Tư Dĩ Hàn. Hôm nay anh mặc áomỏng, vì vậy làn da ấm áp lẫn vào nước mưa tạo thành một hơi nóng kì lạ. Du Hạ cố ý cách xa l*иg ngực anh một chút thì bị siết chặt vai không nhúc nhích gì được: “Anh cho em xuống đi, em tự đi được”
Bế công chúa vân vân mây mây gì đó nghe rất hay ho nhưng thực tế cảm giác rất bất an.
Du Hạ không nhìn được dưới chân mình, nếu ngã xuống mấy bậc thang thẳng đứng này, chắc chắn ngày mai cô sẽ lên trang nhất.
– Quăng em xuống ấy hả? – Đôi môi mỏng của Tư Dĩ Hàn mấp máy, giọng nói trong veo man mát. “Để chú dì phía sau nhìn sao?”.
– Cha mẹ ấy à —— – Lời vừa chớm môi, Du Hạ chạm vào ánh mắt của Tư Dĩ Hàn, cong người lại: “Anh đặt em xuống là được rồi, đừng ném em xuống”.
Tình cảm Tư Dĩ Hàn dành cho cha mẹ cô rất đậm sâu. Nhiều năm rồi, tuy không nhắc đến một lời nhưng thật ra rất trân trọng.
Du Hạ gồng mình thì mệt vô cùng, cô nhúc nhích vai, muốn đổi tay cầm dù. Tư Dĩ Hàn giữ cô lại, mấy ngón tay dùng sức giữ vai cô, nhíu mày: “Em nằm yên đi”.
Giọng nói anh truyền từ cổ họng ra đôi môi mỏng độc miệng, Du Hạ cảm giác có tiếng vù vù trong l*иg ngực hệt như tiếng ngân nga chìm vào trái tim cô. Du Hạ hạ mắt, tựa như vô tình nắm lấy vạt lưng áo sơ mi. Tư Dĩ Hàn dừng bước, mím môi. Có vẻ anh không thích lắm, nhìn thẳng về phía chân núi.
Tới bậc thang cuối cùng, Tư Dĩ Hàn thả Du Hạ xuống, cô mang đôi giày cao gót nhẵn bóng vào, tay nắm lấy áo sơ mi của anh. Anh quay đầu, nhìn vào bàn tay cô, tuy hơi nới lỏng tay nhưng vẫn siết chặt một góc. Du Hạ nâng cằm, nói ra một câu hết sức hợp tình hợp lý: “Em không chạm vào anh”.
Tư Dĩ Hàn bước đi chầm chậm, nghiêng ô về phía Du Hạ, cầm cổ tay kéo cô đến gần mình.
Trái tim Du Hạ bỗng đập thình thịch, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên: “Đây là anh kéo em đấy nhé”.
Tư Dĩ Hàn lạnh lùng lườm Du Hạ, cô chột dạ, im bặt.
Ở lối ra có mấy người quản lý đang tụ thành một nhóm bàn luận gì đó, đồng loạt nhìn về phía hai người, nói cái gì mà anh ta giống ngôi sao nổi tiếng. Du Hạ thẳng thắn đối mắt với bọn họ, thế là tất cả ngại ngần nhìn chỗ khác.
Tư Dĩ Hàn bước xuống bậc thang, băng sang một chiếc xe việt dã đỗ bên đường.
Chiếc xe này tuy rất khiêm tốn nhưng rất tiện nghi, nó bị mưa xối vào nên bám đầy bụi đất. Nếu không phải chiếc xe này của Tư Dĩ Hàn thì cô cũng không thèm để ý tới. Anh mở cửa trước để cô bước lên xe rồi vòng sang bên kia thu ô, ngồi vào ghế lái. Tư Dĩ Hàn xoay người lấy một chiếc áo len đen xếp gọn ghẽ sau xe đưa cho cô: “Mặc vào đi”.
Áo len kiểu nam, là áo của Tư Dĩ Hàn sao?
Du Hạ mặc vào mới nhận ra mình đã lạnh tới mức nào, cả người tê cóng. Nhất trường thu vũ, nhất trường hàn[1], quả nhiên không sai. Cô khoác áo vào, Tư Dĩ Hàn ngồi cạnh đã đeo khẩu trang, rút giấy lau mấy ngón tay trắng trẻo dính nước mưa lạnh buốt.
Ngón tay của anh rất đẹp, ngón tay gầy gầy, lạnh lẽo. Nếu để fan nhìn thấy thì chắc chắn sec khiến mọi người nhốn nháo, khô khốc xoa hai tay vào nhau.
Fan của Tư Dĩ Hàn gọi anh là Alpha pheromone di động, đúng thật.
– Đây là xe của anh à?
– Trông anh nghèo vậy à? – Với tính cách hết nói nổi của Tư Dĩ Hàn, Du Hạ nhìn chỗ khác, anh cứ cô độc như vậy luôn đi!
Tư Dĩ Hàn đưa Du Hạ một cái khẩu trang mới tinh: “Lấy không?”
– Lấy làm gì? – Du Hạ nhìn cái khẩu trang, nói. “Trước giờ em không lộ mặt bên ngoài, ít người biết em là Summer lắm. Ở ngoài cũng không có fan của em, em rất thoải mái, không cần mang khẩu trang”
– Khiêm tốn à? – Tư Dĩ Hàn cất khẩu trang đi, ngón tay gầy gầy đặt lên tay lái. “Em có hiểu sai hai chữ đó không?”
Khiêm tốn đến phát khóc.
– Vậy anh có hiểu sai hai chữ phách lối không? – Du Hạ rút giấy lau khô người, dễ dàng đổi sang chủ đề khác. “Có ai phách lối hơn anh chưa?”.
– Một năm mười hai tháng đều có scandal với nam diễn viên mới nổi, phách lối ấy à, anh chắp tay nhường hai chữ đó cho em. – Khẩu trang che khuất nửa mặt chỉ để lộ hai mắt, sống mũi thẳng tắp hằn ra ngoài tạo thành một đường cong đẹp đẽ.
Nhiệt độ trong xe bỗng chốc tăng lên, Du Hạ chống cằm, cố giữ cho mình bình tĩnh: “Làm gì nhiều đến vậy?”
Tư Dĩ Hàn đặt một tay trên tay lái, tay còn lại mở điện thoại vào Weibo tìm kiếm, giọng nói lạnh lẽo như tẩm thuốc cực độc: “Nam diễn viên đẹp trai nổi tiếng, Summer ——”.
Du Hạ buông tờ giấy xuống, giật lấy di động của anh. Anh đưa điện thoại lên cao, tiếp tục dùng giọng nói lạnh chết người thong thả đọc tiếp: “Âu Thần, cung Bảo bình.”
Từ khi nào Tư Dĩ Hàn nhàm chán như vậy?
Du Hạ lao thẳng qua, Tư Dĩ Hàn vươn đôi tay dài đặt lêи đỉиɦ đầu cô, với mức chênh lệch này thì Du Hạ không thể chạm vào được. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, ngay sau đó Tư Dĩ Hàn im bặt, Du Hạ cũng ngưng náo loạn.
Năm Du Hạ mười tuổi gặp Tư Dĩ Hàn, miêu tả chính xác mặt anh lúc đó chính là đưa đám, Du Hạ thì lúc nào cũng nhảy nhót ầm ĩ như một con khỉ. Khi ấy Tư Dĩ Hàn bị sự ầm ĩ của Du Hạ làm phiền nên dùng tay ‘phong ấn’ đỉnh đầu cô. Tư Dĩ Hàn vừa cao, tay lại dài, Du Hạ với không đến, chỉ có thể nổi giận khóc lóc.
Điện thoại đúng lúc reo lên, tên Tô Minh hiện trên màn hình, Du Hạ từ bỏ, nghe máy: “Alo, tôi nghe tổng giám đốc Tô”.
– Tình trạng của Vưu Mĩ tồi tệ hơn chúng ta nghĩ, vợ của Liêu Dương đã đến đánh cô ta. Cô ta có trang bị camera ở nhà, Du Hạ, tôi phát hiện cậu dự đoán mọi thứ vô cùng chính xác. Sự nghiệp của Vưu Mĩ đến đây là chấm hết, không thể cứu vãn nổi nữa.
Không khí trong xe đã lêи đỉиɦ điểm của xấu hổ, Du Hạ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng không biểu hiện gì ngoài mặt. Du Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có thể đoán được mà”.
Tư Dĩ Hàn khởi động xe, lái đi, nhiệt độ trong xe dần ấm áp hơn, bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Mưa rơi xuống kính xe tạo thành một lớp hơi nước.
– Sáng nay bàn bạc với đối tác, đến bây giờ vẫn còn chạy vạy khắp nơi. Kịch bản và đại diện thương hiệu thì không có vấn đề gì, vấn đề hiện tại chính là chương trình truyền hình kia, Ngụy Vũ không nhận được.
– Vì sao?
– Bọn họ nói Ngụy Vũ quá flop, không thể giữ được độ hot. Hôm nay trong điện thoại bọn họ gần như nổ tung, chắc thất bại mất.
Chương trình giải trí này là chương trình hot của đài Hai, Du Hạ và Tô Minh phải mất một thời gian dài mới đạt được thỏa thuận, đạo diễn và nhà sản xuất đều là tai to mặt lớn trong giới. Mích lòng bọn họ thì tổn thất không thể nào tính xuể.
– Công ty chúng ta còn ai có thể không? Đổi cho người đó thử đi.
– Tôi muốn nói lời này, biết là cậu sẽ không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói. Ý của đạo diễn là, nếu cậu đồng ý thì họ sẽ mở cho cậu một cửa sau.
– Cái gì, bảo tôi tham gia cái show yêu đương giả dối đó ấy hả? Không phải bọn họ bị điên rồi đấy chứ? Hay là tai tôi có vấn đề, gặp ảo giác?
Bất ngờ xe thắng gấp, Du Hạ chống vào trước mới có thể ngồi vững. Cô quay phắt lại, hai mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh trong của Tư Dĩ Hàn.
Vẻ mặt Du Hạ trống rỗng, nhìn ra phía trước, thấy đèn đỏ ngay ngã tư đường vắng vẻ không có một ai. Du Hạ ngồi thẳng thớm, kéo dây an toàn, trong tai toàn là giọng của Tô Minh: “Cậu đừng giận, trưa nay tôi và nhà sản xuất Lưu ăn cơm sẽ xem xét lại”.
Du Hạ cúp điện thoại, nhét vào ba lô. Tư Dĩ Hành đã lái xe đi, khuôn mặt bị khẩu trang che khuất nên không thể nhìn ra biểu cảm gì.
Trong xe yên tĩnh trở lại, cô đưa tay lên mi tâm rồi hạ xuống, trời mưa thế này không biết có trôi lớp trang điểm không. Cô lấy gương trong giỏ mở ra soi một chút, vẫn ô kê, lớp trang điểm vẫn tinh xảo tự nhiên, xinh đẹp có một không hai.
– Chương trình thực tế gì vậy? – Tư Dĩ Hàn chợt mở miệng.
– Chương trình thực tế hẹn hò. – Sau cuộc điện thoại khi nãy, không khí xấu hổ đã tản đi rất nhiều.
– Đài nào?
– Đài Hai.
– Cụ thể thế nào?
– Dựa theo nguyên bản một chương trình thực tế của Hàn Quốc rất nổi tiếng. Đài Hai đã mua bản quyền, tiến hành sản xuất với phiên bản Trung Quốc tên là 《Khi chúng ta nói lời yêu》 – Du Hạ cất gương vào, liếc nhìn Tư Dĩ Hàn, sao tự dưng anh hứng thú với loại chương trình này vậy? Lúc mới debut anh đã từng tham gia show thực tế, sau này không còn thấy nữa. Lúc quảng bá phim cũng không tham gia chương trình gì, ekip của anh rất chú trọng tư cách.
Tư Dĩ Hàn chậm rãi cởi khuy măng sét, dường như có chút suy tư: “Vậy tại sao lại tìm đến em? Em đâu phải là nghệ sĩ”.
– Nguyên bản của chương trình này là tìm một người có nghề nghiệp khác biệt với mình để hẹn hò. – Du Hạ quét mắt đánh giá Tư Dĩ Hàn, em tham gia show hẹn hò anh cũng không thèm để ý còn hỏi vặn nữa!
– Tuy em không phải là biên kịch giỏi nhất nhưng tạm thời là biên kịch trẻ đẹp nhất, hot nhất ở nước ta, rất có tính đại diện.
Tư Dĩ Hàn nhìn lướt khuôn mặt Du Hạ, mái tóc cô được chiếc áo len ôm lấy, khuôn mặt chỉ to bằng một lòng bàn tay, đôi mắt to tròn rực rỡ. Lông mi dày như cái quạt lông chớp chớp, khi ngoảnh lại thì đã toát ra vẻ đẹp rung động lòng người.
Quả nhiên, dung mạo thì miễn bàn.
Tư Dĩ Hàn thu ánh nhìn, cởi thêm một nút áo sơ mi nữa, hỏi: “Vì sao không thử xem?”.
– Anh muốn em thử hả? —— – Du Hạ phát hiện lời vừa nói có chút chua chát, cô ho khan một tiếng, vội vàng đáp lời. “Cũng không phải không thể thử, hiện tại khách mời nam vẫn chưa được ấn định, sợ xấu không hợp gu”.
Du Hạ khăng khăng giữ liêm sỉ đến cùng: “Anh đưa em đến khu căn hộ Hi Viên đi, hôm nay em còn có việc”.
– Không về nhà à?
– Gần đây công ty có nhiều chuyện, nhà của Tô Minh gần công ty, em ở đó tiện hơn.
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn xấu đi.
Một tiếng sau, xe dừng trước khu Hy Viên, mưa đã ngừng hẳn. Du Hạ xuống xe, đưa mắt nhìn Tư Dĩ Hàn ngồi trong: “Cảm ơn anh đã đưa em về, hẹn gặp lại”.
Du Hạ mang ba lô, chân mang giày cao gót, còn khoác áo len của Tư Dĩ Hàn đi vào khu dân cư. Tư Dĩ Hàn đặt khuỷu tay lên tay lái, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô, một lát sau lấy điện thoại gọi cho Chu Đĩnh.
– Tôi nghe sếp. – Chu Đĩnh bắt máy rất nhanh. “Anh xong rồi sao? Có cần đón anh không?”.
– Không cần. – Tư Dĩ Hàn không nhiều lời. “Xem cho tôi một chương trình thực tế, tên là 《Khi chúng ta nói lời yêu》, tiến độ và danh sách người tham gia của show đó, tôi cần ngay bây giờ”.
Chu Đĩnh im lặng vài giây, khó khăn mở lời: “Sếp, hôm nay tôi có thể hỏi vì sao không? Tôi muốn chết thanh thản”.
– Tôi có thể cân nhắc.