“Nhưng trên mặt em rất đau, anh giúp em bôi thuốc được không?”
Cánh tay Hứa Nguyện khẽ run, vẻ mặt ẩn trong màn đêm ảm đạm lộ ra vài phần say mê, kẹp chặt hai chân lại cọ xát vùng giữa hai đùi trong tư thế ngồi.
Một đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng lên, cô lặng lẽ ướt đẫm dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Chiếu, làn da trắng như tuyết cũng nhuộm chút sắc đỏ.
“Bôi thuốc xong thì ra ngoài đi.”
Thẩm Chiếu không biết cô đã làm gì, chỉ miễn cưỡng ném mấy lời rồi đi tới trước mặt cô.
Hứa Nguyện đỡ trán khẽ cười.
Rốt cuộc cũng hiểu rồi, thì ra mấy chứng bệnh kỳ lạ kia của cô là do.....
Thật muốn chết mà, phát tình không đúng lúc, cô vậy mà lại muốn ngủ với người đàn ông trong cuốn sách này.
Cô chủ động ngẩng mặt lên để Thẩm Chiếu tiện bôi thuốc, cho nên lúc này đã trở thành tư thế ôm chân ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xích đu.
Hừm..... mặc dù được thiết lập là người đàn ông chỉ có cảm giác với nữ chính, nhưng vì bị kiểm soát trong phạm vi cốt truyện, cô mượn chơi đùa chút chắc cũng được.
Trong lúc Hứa Nguyện đang thất thần, Thẩm Chiếu dùng ngón tay quét lấy một ít thuốc mỡ vàng, lạnh lùng xoa lên mặt cô.
Ngọn đèn màu cam ở khung cửa sân thượng chiếu ra thứ ánh sáng duy nhất không bị màn đêm bao trùm, nhập nhoạng chiếu từ phía sau lưng anh, cô ngồi dưới bóng của anh, bầu không khí như có mùi tán tỉnh.
Hứa Nguyện khẽ cắn đầu lưỡi, quyết định làm theo ham muốn.
Cô dứt khoát đưa ngón tay vào dây đai bên trong qυầи ɭóŧ, quần áo của cô cực kỳ táo bạo và gợi cảm, vài sợi dây buộc ở váy không thể che được vùng tam giác, ngón tay của cô tùy tiện tiến vào vùng cấm địa chưa từng có người đặt chân đến.
Động tác tự nhiên như thể làm thí nghiệm, dường như đã từng làm rất nhiều lần rồi.
Nhưng cơ thể của bản thân cô, nơi mềm mại đó là lần đầu chịu đựng.
Hứa Nguyện khẽ hít một hơi.
Thẩm Chiếu chỉ muốn làm nhanh cho xong chuyện này, rồi để cô rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng rên của cô, còn cho rằng bản thân quá nóng lòng nên làm đau cô, động tác trở nên nhẹ nhàng hỏi cô: “Đau lắm à?”
“Ừm.....”
Ngón tay Hứa Nguyện đang dừng ở miệng hoa huyệt, lặng lẽ tách chân mình ra, dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm khiến mình thoải mái, được bao quanh bởi hơi thở của anh, bị anh nhìn chăm chú rồi chạm vào, lần đầu tiên trong đời tự thủ da^ʍ.
Thẩm Chiếu cảm thấy gương mặt bên dưới tay anh bỗng nhiên cứng lại, cơ bắp siết chặt, giống như đang chịu đựng thứ gì.
“Tôi sẽ nhẹ tay.”
Anh thở dài, miệng nhẹ nhàng thổi thổi trên chiếc cằm mềm mại của cô, thuốc mỡ dính trên ngón tay tan ra trên miệng vết thương của cô: “Hứa Nguyện, tôi không có ý định yêu đương.”
Hứa Nguyện miễn cưỡng hừ nhẹ từ mũi một tiếng đáp lại anh: “Ừm......”