Xuyên Sách: Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ

Chương 14: Vừa khuyên cô tự trọng lại vừa không nhịn được mà ý dâm cô.

Anh cũng không cảm thấy mình thiếu ham muốn với phụ nữ là thứ gì đó bất thường, không liên quan gì đến chuyện kìm nén. Mỗi tháng anh đều giải quyết nhu cầu theo quy luật. Buổi sáng nóng nực nào đấy vừa tắm vừa giải quyết, không cần gì đến cách khác, nhu cầu sinh lý vẫn bình thường như bao người khác.

Chỉ có hôm nay.

Liên tiếp bị cô gái nhỏ trêu chọc đủ đường, dễ dàng khiến anh xao động, phá hủy lý trí anh lấy làm tự hào bấy lâu nay.

Ý thức được mình đang chú ý tới thứ xấu xa gì, ánh mắt Thẩm Chiếu dao động, chớp mắt một cái, lông mày lãnh đạm cũng khẽ chau lại.

Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại.

Chỉ là ham muốn tìиɧ ɖu͙© mà thôi... Hứa Nguyện trước mặt đúng là rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh. Anh cũng chỉ là thằng đàn ông bình thường, có du͙© vọиɠ cũng chẳng có gì kỳ quái, chuyện này không có nghĩa là anh có suy nghĩ dư thừa gì với Hứa Nguyện.

Vậy nên anh từ chối yêu cầu của cô: "Em gọi giúp việc tới đi."

Hứa Nguyện cúi đầu, vân vê góc váy, không có chút kinh ngạc nào khi anh từ chối, ngước mắt cười ngọt ngào nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khi đóng khi mở nói với anh rằng: "Không, em muốn tự anh bôi cơ."

Đôi chân thẳng tắp và nhỏ nhắn của cô giẫm lên sàn nhà, váy hai dây lỏng lẻo ôm lấy khuôn ngực đầy đặn, khó lắm mép váy mới đến giữa đùi, biểu cảm lẳиɠ ɭơ, tư thế quyến rũ, trên người không một chỗ nào không trắng trợn câu dẫn.

Thẩm Chiếu bỗng chốc nắm chặt lòng bàn tay.

Anh vừa ý da^ʍ cô gái thùy mị ngồi với tư thế khép chân, hai chân trắng nõn sát lại gần nhau ép chặt hoa huyệt ở , vừa lạnh nhạt nói: "Hứa Nguyện, em có biết con gái phải có tự trọng không?"

"Tự trọng? Ý anh là em không mặc đồ lót ư?" Hứa Nguyện nghiêng đầu cười một cái, vô tội mà nhắc nhở anh: "Anh Chiếu à, giọng anh thay đổi rồi kìa."

"Bây giờ em ôm anh một cái, anh sẽ đẩy em ra sao?"

Trong gió đêm, Thẩm Chiếu chống khuỷu tay lên lan can, cách hai mét, khuôn mặt tựa tranh vẽ nặng nề nhìn Hứa Nguyện.

“Em quá khác người.”

Ngón tay của Hứa Nguyện nhẹ nhàng lướt dọc theo cổ áo lộ ra ngoài rồi dần trượt xuống bên dưới, dẫn dắt ánh mắt anh, ngón tay miêu tả xương quai xanh tinh tế và bộ ngực đầy đặn.

Cuối cùng giả bộ ngây thơ ngẩng đầu hỏi anh: “Anh Chiếu...... Anh không thích sao?”

Thẩm Chiếu dời mắt, kiềm chế tâm trạng hơi rối loạn của mình: “Không thích.”

Ngôn từ ám chỉ và suy nghĩ ảnh hưởng lẫn nhau, cô cố tình nói kiểu đó để câu dẫn anh, anh không kìm được mà liếc hai cái...... âu cũng là phản ứng bình thường, không được tính là gì.

---------------------------

Anh Thẩm tự bào chữa ghê không, xem sau này bị vả mặt thế nào>