Pháo Hôi Phản Diện Lật Xe Rồi

Chương 3: Hệ Thống Thật Muốn Bóp Chết Ký Chủ

Tiếng chuông kết thúc vang lên sau 3 tiết học buổi sáng, tất cả sinh viên thu dọn đồ đạc từng tốp rủ nhau xuống căng-tin dùng bữa. Trạch Dương kéo theo Minh Triết cùng đi, Tần Hiên lặng lẽ bước theo sau.

Hệ thống: “Vứt bỏ bữa trưa của nam chính vào thùng rác ngay trước mặt nữ chính.”

Nhiệm vụ ban ra, Trạch Dương nuốt ực nước miếng, cậu thật sự muốn xoay lưng trở lại lớp học, thà không ăn trưa còn hơn vô lý đi gây chuyện.

Hệ thống: “Không làm sẽ bị trừng phạt 10s giật điện, ký chủ đừng nghĩ sẽ qua mặt được tôi.”

Đang đi bỗng thấy Trạch Dương dừng chân cắn môi, Minh Triết giữ bả vai cậu lắc lắc: “Dương Dương, cậu sao thế?”

Trạch Dương ủy khuất không nói, ngước mắt nhìn Minh Triết một cái rồi đi thẳng. Minh Triết khẽ run, ánh mắt kia là sao chứ, CMN, Dương Dương làm nũng với cậu.

Minh Triết hoàn hồn vội chạy đuổi theo vừa cười vừa nói: “Dương Dương, tớ chọc giận cậu chỗ nào à, sao lại tủi thân như vậy? Nói ra đi tớ sẽ sửa. Này… này… đừng đi nhanh vậy chứ?”

Tần Hiên ngước mắt nhìn theo hai thân ảnh đang nhỏ dần phía trước, hắn có tài có sắc nhưng lại không có địa vị gia thế, xung quanh đều chán ghét bỏ rơi hắn, việc hắn xuất hiện ở đây không khác gì người vô hình, hắn chẳng muốn theo đuôi nịnh bợ họ.

Tần Hiên lấy ra một gói bánh mỳ đã chuẩn bị từ sáng để dùng cho bữa trưa hôm nay, hắn ra ghế đá bên ngoài ngồi ăn. Tần Hiên không muốn bước vào căng-tin nhiễu loạn đó, nếu bị Kiều Dĩ làm phiền thì ngay hôm sau hắn sẽ bị thiếu gia hành cho đủ trò thê thảm hơn cả trước.

Khay cơm đủ món sơn hào hải vị được bưng ra, căng-tin phục vụ cho con em quý tộc nhà giàu nên đồ ăn đều cao cấp thượng hạng không kém các nhà hàng 5 sao nổi tiếng. Trạch Dương lo lắng ngó nghiêng tìm thân ảnh Tần Hiên, không biết cậu ta đã chạy đi đâu, nữ chính ngay bàn kế bên chỉ còn thiếu mỗi nam chính, đợi chẳng thấy mặt mũi Tần Hiên xuất hiện thì diễn cái gì?

Minh Triết quơ quơ tay trước mặt Trạch Dương: “Dương Dương, cậu đang tìm ai thế? Mau ăn đi, nguội sẽ mất ngon đó.”

“Đợi tớ chút.” Nói rồi Trạch Dương lao ra ngoài căng-tin tìm kiếm, may mắn Tần Hiên cách đó không xa, vừa bước ra là cậu đã trông thấy cậu ta. Trạch Dương vẻ mặt tức giận đi đến kéo tay Tần Hiên đứng lên lôi người vào bên trong.

Mặc dù không muốn nhưng Tần Hiên hiểu rõ địa vị bản thân, hắn không thể phản kháng đành mặc kệ làm theo ý thiếu gia.

Trạch Dương thở phào, vừa đến bàn Minh Triết ngồi, nữ chính Kiều Dĩ kế bên cũng ngẩng mặt nhìn lên nhíu mi. Cậu nhanh tay giật túi bánh mì Tần Hiên ném thẳng vào xọt rác giọng hống hách: “Tần Hiên, Cao gia không đủ sức cho cậu ăn ngon hay sao mà phải ăn thứ rác rưởi này, cậu muốn bêu xấu tôi đấy à?”

Tần Hiên nhìn chiếc bánh bị vứt đi, chưa kịp tức giận đã ngơ ngẩn nghe thiếu gia lớn tiếng vừa nói vừa đẩy hắn ngồi xuống, khay cơm cứ thế đẩy gần đến trước mặt.

Minh Triết ngậm chặt đôi đũa ‘cách làm việc tốt của Dương Dương đáng yêu chết mất, quan tâm cậu ta cứ nói thẳng ra còn bày đặt làm trò.”

Kiều Dĩ đỏ mặt xấu hổ ‘hình như cô hiểu lầm Trạch Dương rồi, cậu ấy thiện lương không phân biệt giai cấp chỉ là có chút kiêu ngạo thôi, lần sau không nên lạnh nhạt với cậu ấy quá.”

Hệ thống: “Ký chủ, dù cậu hoàn thành nhiệm vụ nhưng tôi thực sự rất muốn bóp chết cậu.”

Trạch Dương giật mình nhưng thấy bản thân chẳng làm gì sai hết, phải có cớ mới làm được phản diện chứ, tự dưng vứt bữa trưa của người ta đi rồi không nói thêm gì à?

Trạch Dương không thôi thị uy: “Còn nhìn đến bao giờ nữa, không ăn hết tối về không cho ăn nữa.” Cậu kiêu ngạo tự đi lấy phần đồ ăn khác cho mình nhưng ‘không’ cậu sai thật rồi, thức ăn chỉ phát đủ suất số phiếu báo trước, chẳng còn đồ gì cho cậu lấy hết, may còn có quầy bán hàng tự động có bán thêm nước và đồ ăn vặt, Trạch Dương bất đắc dĩ bấm mua một hộp sữa kèm theo một gói sanck lớn để lót dạ.

Thấy Trạch Dương trở lại, Minh Triết vội hỏi: “Dương Dương, ăn thế này sao lớn được, có muốn ăn chung với tớ không?”

Biết Minh Triết có ý tốt nhưng cậu không có thói quen dùng chung đồ với người khác, nhất là đồ ăn, cậu thẳng thừng từ chối.

Trạch Dương cắm hộp sữa một hơi hút liền mạch, cần cổ thon dài trắng nõn hơi ngửa ra, yết hầu di chuyển trơn trượt mê hoặc nhân tâm. Minh Triết và Tần Hiên đồng nhất dời đi tầm mắt, mấy giây vừa rồi khiến cả hai hơi đỏ mặt. Ấy thế đợi khi dùng xong bữa trưa, hai ánh mắt ngước lên lại bắt gặp Trạch Dương ăn xong miếng sanck cuối cùng còn cố ý mυ'ŧ một đầu ngón tay như chưa đã cơn thèm, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra liếʍ cánh môi dính chút vụn.

Minh Triết sặc nước, cậu có thói quen uống nước tráng miệng sau bữa ăn, động tác của Trạch Dương làm cậu hoang mang, lần đầu tiên cậu luống cuống bỏ chạy để Dương Dương lại phía sau.

Trạch Dương ngơ ngác nhìn Minh Triết như bị dọa sợ, cậu ta dám bỏ cậu một mình đi về lớp trước, tưởng thân nhau lắm cơ mà. Di chuyển tầm mắt nhìn Tần Hiên lại thấy cậu ta cúi đầu, cậu cũng không rảnh quan tâm, vội lấy khăn lau sạch tay rồi bắt chuyện với nữ chính, thiết lập thành một kẻ si tình: “Kiều Dĩ, về lớp cùng tớ không?”

Kiều Dĩ trước đó có thành kiến với Trạch Dương nên đối xử với cậu khá tệ, cô hơi áy láy muốn làm hòa. Cô có thiện cảm với Tần Hiên nhưng người này rất lạnh nhạt xa cách, cô không muốn bị mất mặt trước Trạch Dương nên hôm nay không muốn lên bắt chuyện với Tần Hiên.

Kiều Dĩ đáp lại cậu bằng nụ cười tỏa nắng, cô gật đầu đồng ý. Hai người đứng dậy đi trước bỏ lại Tần Hiên vẫn đang ngồi một mình nơi đó.

Vốn hỏi cho có lệ không ngờ lại được đáp, Trạch Dương thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn phải duy trì hình tượng, cậu săn sóc chuyện trò cùng cô nàng.

Chờ khi Trạch Dương đi khỏi, Tần Hiên mới ngẩng đầu, trong tay vẫn cầm chiếc muỗng được Trạch Dương nhét vào tay ép ăn cơm, hắn nắm chặt lại, ánh mắt u tối ghen ghét, vì sao hắn thua kém người khác chẳng có nổi một người bạn, cảm giác được quan tâm khiến hắn tham lam muốn có nhiều hơn. Tần Hiên mất mẹ từ nhỏ, ba cũng không thương yêu, sống trong Cao gia chẳng có môi trường quen lấy một người bạn, có mỗi thiếu gia và Minh Triết là đồng trang lứa nhưng hắn lại không cùng đẳng cấp, thân phận hoàn toàn cách xa. Tần Hiên chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân như lúc này, hắn muốn vươn lên chứng minh hắn không kém gì Minh Triết, hắn có đủ tư cách làm bạn với Trạch Dương, thiếu gia sẽ không nhìn hắn với ánh mắt coi thường miệt thị giống như trước đây nữa. Lần đầu tiên Tần Hiên bùng cháy khát khao quyết tâm đến vậy, hắn không can tâm chịu cho số phận sắp xếp.