Đến trường, Trạch Dương vẫn nhất mực duy trì thiết lập hình tượng của nguyên chủ mang phong cách kiêu ngạo bước ra đầu tiên.
Khuôn viên trường rộng lớn, các dãy tòa nhà tráng lệ, đúng là đại học danh giá chỉ dành cho giới quý tộc giàu sang. Mải mê đánh giá, bên vai Trạch Dương bỗng nặng trịch, cánh tay ai đó khoác lên vai cậu rúc sát đầu cười đùa: “Dương Dương, làm gì mà ngẩn ngơ như lần đầu mới tới vậy?”
Hệ thống: “Nam phụ Minh Triết bạn trúc mã của nguyên chủ.”
Trạch Dương đẩy cánh tay trên vai xuống: “Không có gì. Đến rồi thì cùng vào lớp đi.” Vừa nói vừa chú ý quan sát nhân vật nam phụ này nhiều hơn, rõ ràng là một nam nhân điển trai tuấn tú thế mà số phận lại là một nam phụ si tình đáng thương, cho đi rất nhiều cuối cùng vẫn giúp người ta may áo cưới. Trạch Dương thở dài vỗ vỗ vai Minh Triết hai cái rồi đi trước.
Nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, Tần Hiên nắm chặt cặp sách bên hông, hắn biết thân phận mình thấp kém, Minh Triết là cậu út Tạ gia chơi với Trạch Dương từ nhỏ, hai người rất thân thiết, hắn chỉ là người hầu không xứng làm bạn với họ. Mới chuyển từ Trung học lên đại học, Trạch Dương đã thích lớp trưởng Kiều Dĩ, nhưng chẳng hiểu sao cô nàng lại hay tới làm phiền hắn khiến Trạch Dương hiểu lầm. Trạch Dương càng chán ghét hắn hơn, thường xuyên vô lý gây sự.
Tần Hiên cười tự giễu cầm cặp sách của Trạch Dương bước chân theo sau, hắn là phận hầu được đi học cũng là làm tay sai cho cậu ta mà thôi.
Vị trí ngồi của Trạch Dương và Minh Triết được sắp xếp cùng nhau, Tần Hiên ngồi ngay bàn phía dưới. Minh Triết lay lay cánh tay Trạch Dương: “Không phải thích lớp trưởng lắm sao? Cậu còn không mau chạy qua giúp người ta đi.”
Xa xa có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú đang bê một thùng sách tiến lại gần.
Hệ thống: “Nữ chính Kiều Dĩ.”
Trạch Dương ngồi im thin thít, cậu mê man hỏi hệ thống: “Tôi tưởng nam chính và nam phụ thích nữ chính? Sao thái độ hai người này dửng dưng vậy?”
Hệ thống: “Mới chuyển lên đại học được một tuần, nguyên chủ nhất kiến chung tình với nữ chính, luôn nhờ cậy Minh Triết giúp đỡ chiếu cố cho cô nàng, ban đầu là vì trách nhiệm về sau lâu ngày sẽ sinh tình. Nữ chính Kiều Dĩ lại thích nam chính Tần Hiên, nhưng vì tự ti thân phận, nam chính luôn lảng tránh cách xa. Khi nhận ra điều đó, nguyên chủ ghen ghét đố kỵ thường xuyên ức hϊếp nam chính, tạo cơ hội nhiều lần nữ chính ra tay giải vây, từ đó mới sinh ra hảo cảm. Thế nên mới nói cậu chỉ là pháo hôi.”
Giải thích như vậy thì hiểu rồi, cậu là thành phần then chốt thúc đẩy tuyến tình cảm cho ba người bọn họ. Ài… làm một phản diện cũng tạo ra phúc đức quá mà!
Trạch Dương nhất mực trách nhiệm giúp đỡ, cậu đẩy Minh Triết đứng lên: “Nhờ cậu chiếu cố cho cô ấy giúp tớ.”
Minh Triết khó hiểu đưa tay lên sờ trán Trạch Dương: “Cậu uống lộn thuốc hả?”
Tần Hiên cũng khá bất ngờ với hành động lạnh nhạt đùn đẩy của Trạch Dương, mọi khi không cần ai nhắc, cậu ta đã xum xoe lại gần bắt chuyện với cô ta rồi.
Trạch Dương chột dạ trong đầu điên cuồng gọi hệ thống: “Có phải tôi đã nói sai gì không?”
Nếu có một bàn tay, hệ thống sẵn sàng đưa lên đỡ trán: “Ký chủ, câu thoại không sai nhưng hoàn cảnh không đúng, thỉnh lần sau tránh vấp sai lầm.”
Kiều Dĩ đã vào tới cửa lớp, Trạch Dương xấu hổ cười cười tự giác đi lên giúp đỡ: “Kiều Dĩ, để tớ giúp cậu.”
Minh Triết ngây người nhìn Trạch Dương, nụ cười ngây ngô thanh thuần này là lần đầu tiên cậu bắt gặp, Trạch Dương rất đẹp nhưng nụ cười thường ngả ngớn kiêu ngạo khiến cho người ta chán ghét nào có giống bây giờ.
Đồng dạng, Tần Hiên cũng nhíu mi nhìn chằm chằm Trạch Dương, tên thiếu gia hay thích gây chuyện này hôm nay có gì đó rất khác.
Kiều Dĩ bước sang trái tránh khỏi đôi tay đang dang ra đỡ, cô lườn ánh mắt nhìn Trạch Dương: “Về đến nơi rồi cậu còn bày đặt cho ai xem? Cảm ơn, tôi tự làm được.”
Khóe môi Trạch Dương giật giật, mất mặt quá nhưng không thể xuống đài khó coi như vậy được, cậu vẫn cố giành lại thùng sách đặt giúp cô lên bàn.
“Phụt” Minh Triết không nhịn được cười đưa tay lên che miệng. Trạch Dương về chỗ nóng nảy đá chân Minh Triết cảnh cáo. Hành động này làm cho Minh Triết càng thêm buồn cười, thằng bạn trúc mã bao năm chơi chung giờ mới phát hiện ra đáng yêu đến vậy, thẹn quá hóa giận không khác gì con mèo biết xù lông.
Hệ thống: “Bắt nam chính đi mua đồ làm cho cậu ta vào muộn tiết.”
Trạch Dương xoay người ra sau nhìn Tần Hiên, trong lòng áy láy nhưng vì nhiệm vụ cậu không thể làm gì khác. Trạch Dương rút một sấp tiền mỏng đập lên bàn, khí thế oai hùng: “Cậu xuống mua giúp tôi chai nước, tôi khát.”
Tần Hiên dừng bút, bên tay có nổi gân xanh, hắn cố nhẫn nhịn, Trạch Dương vẫn là không buông tha hắn. Cắn răng cầm tiền xoay người ra khỏi lớp, hắn mang tiếng được ở cùng nhà giàu có, ba làm quản gia nhưng lại quản hắn nghiêm khắc vô lý, không bao giờ cho hắn cầm tiền, cũng không cho phép hắn nổi trội học giỏi hơn thiếu gia, Tần Hiên cực kì phẫn hận.
Giáo viên vào lớp điểm danh, gọi đến tên Tần Hiên không thấy có, cô ngước nhìn bàn bị trống định đặt bút đánh dấu thì bất chợt Trạch Dương lên tiếng: “Thưa cô, Tần Hiên ra ngoài lấy giúp em chút đồ, sẽ quay lại ngay.”
Giáo viên dừng động tác cho qua, có cậu ấm Cao gia bảo lãnh cô cũng không dám làm khó.
Trái tim tội lỗi Trạch Dương được thả lỏng, có làm phản diện cũng phải giữ đạo đức, vì nhiệm vụ mà chơi nam chính ác quá.
Qua được vài phút ổn định tiết giảng, Tần Hiên mới quay trở lại lớp. Hắn biết điều gì đang chờ hắn, xung quanh sẽ cười nhạo vũ nhục hắn. Thế nhưng không có, giáo viên rất nhẹ nhàng cho hắn vào lớp, không có đuổi đứng cửa lớp như mọi khi đến trễ. Tần Hiên thật không dám tin tưởng, hắn bước tới bàn Trạch Dương đặt chai nước và chỗ tiền còn thừa trả lại. Chưa kịp rút tay về đã bị Trạch Dương cầm lấy nhét lại: “Cầm lấy đi, cậu chậm quá, tôi hết khát rồi. Uống hết, cấm vứt bỏ.”
Tần Hiên cứng đờ người, xúc cảm bên tay vẫn vương lại hơi ấm, số tiền này đối với thiếu gia như cậu ta chẳng là gì nhưng lại là một khoản rất lớn đối với hắn. Cố gắng về lại chỗ ngồi nhìn chai nước trong tay, Tần Hiên hơi suy tư nhưng vẫn là mở nắp ra uống, dùng xong bữa sáng hắn chưa kịp dùng nước nên có chút khát, chẳng lẽ Trạch Dương cố ý mua cho hắn? Con người này thật khó hiểu, Tần Hiên nhìn bóng lưng phía trước, ánh mắt không ngừng đăm chiêu suy nghĩ.