Hứa Tri Nguyện thề khi cô thốt ra những lời này, thực sự nghĩ rằng không cần mặc.
Nhưng mà ánh mắt trong veo của Tần Kiêu dừng tại cổ áo rộng mở của cô, không có hành động gì. Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô, từng chút một dời xuống nút áo.
Hứa Tri Nguyện nuốt nước bọt, chiếc xe trong đầu đã chạy đến tư thế mười tám. Cô ngửa đầu nhìn anh, đối diện cặp mắt không gợn sóng kia.
Anh cong lên khóe môi, nhẹ nhàng nhấc lên mí mắt, thốt ra lời lại khiến người ta tức chết.
“Nguyện Nguyện?”
“Hở?”
“Chiêu này vô dụng với anh.”
Mợ nó…
Hứa Tri Nguyện cảm thấy gân xanh trên trán bị đứt một sợi. Đầu óc cô nóng lên, lấy tay anh đặt lên ngực mình: “Vô dụng? Giờ còn vô dụng không?”
Cổ tay Tần Kiêu hơi cứng lại, anh lấy lại tinh thần muốn rút tay ra. Cô nắm chặt tay anh để trước ngực, dù sao cô đã quyến rũ anh vô số lần, cũng không để ý anh nhìn cô thế nào.
Hứa Tri Nguyện cố chấp nhìn anh, sắc mặt Tần Kiêu kéo căng nhìn cô đè bàn tay anh, màu mắt dần tối.
Hồi lâu sau, anh rốt cuộc lên tiếng: “Hứa Tri Nguyện, em còn quậy nữa có tin anh ném em xuống không?”
Cô quậy? Cô quậy gì chứ? Cô thích anh có lỗi sao?
Mũi cô cay cay, nước mắt không hề đoán trước chảy xuống.
Hứa Tri Nguyện hất tay anh ra trốn về trong chăn, đưa lưng về phía anh hô to: “Tần Kiêu, anh có trái tim không hả? Em thích anh muốn ở bên anh, chuyện này có gì sai ư?”
Anh than nhẹ một tiếng, khẽ khàng kéo chăn của cô: “Được rồi, đừng khóc, em còn nhỏ, hiện tại biết thích hay không thích gì chứ.”
Vừa nghe lời này Hứa Tri Nguyện càng tức giận, cô xoay người nhìn anh, khóc lóc hỏi anh: “Sao em không biết cái gì là thích? Từ nhỏ đến lớn em luôn muốn gả cho anh, hồi bé anh không phải đã nói cưới em sao?”
Giọng Tần Kiêu hơi thấp: “Em là em gái anh.”
“Em gái?” Cô khóc hỏi anh, “Em cũng không phải em gái ruột của anh.”
Cô quật cường nhìn anh: “Nếu anh coi em là em gái anh, anh có thể có phản ứng với em à?”
Trong mắt Tần Kiêu hiện lên một chút bất đắc dĩ, anh lùi về sau một bước: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong anh xoay người bỏ đi.
“Anh anh anh…”
Mắt thấy bóng lưng anh rời khỏi, Hứa Tri Nguyện cũng không thể làm gì, cô hơi nản lòng nằm trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, nhớ lại phản ứng tối qua của Tần Kiêu, đầu óc không linh hoạt cho lắm đưa ra một kết luận: Anh ấy chắc chắn cũng có cảm giác đối với mình.
Nghĩ đến đây cô yên lòng tiếp tục dưỡng bệnh.
*
Hôm nay Hứa Tri Nguyện vừa tháo ra thạch cao thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô mới bắt máy thì người đại diện chị J hét lớn: “Hứa Tri Nguyện, em chạy đi đâu hả? Em không muốn làm việc phải không?”
Cô cau mày để điện thoại ra xa, mấy hôm nay dưỡng bệnh quá thoải mái, suýt nữa quên mất mình đã ký kết với công ty quản lý này.
“Chị J, chị J chị nhỏ tiếng chút, trong khoảng thời gian này em bị bệnh.”
Chị J bất mãn hừ một tiếng: “Khỏe hơn chưa?”
“Khỏe rồi, khỏe nhiều rồi.”
“Khỏe rồi thì đứng lên cho chị, hôm nay ở nhà họ Tần có một buổi tiệc từ thiện, công ty chúng ta đúng lúc giành được một vé, em trang điểm cho xinh vào!”
Cô nhất thời chưa phản ứng: “Nhà họ Tần nào?”
Chị J có chút khinh thường đáp: “Còn nhà họ Tần nào nữa? Cả Bắc Kinh chỉ có một nhà có thể xưng là Tần gia.”
“Khoan đã…” Cô ngắt lời chị ta, bên trong Bắc Kinh thế gia họ Tần không ít, nhưng có thể khiến người ngoài gọi là Tần gia…
Hứa Tri Nguyện bừng tỉnh hiểu ra: “Không phải gia đình Tần Kiêu chứ?” Cũng chính là gia đình của cô.
Chị J đắc ý ừ một tiếng: “Coi như em có chút hiểu biết, chị nói em nghe, tấm thiệp mời này chị tốn rất nhiều công sức mới giành được cho em, em nên nắm chắc cơ hội lần này.”
Hứa Tri Nguyện nhìn di động chẳng biết nói gì, được lắm…tối nay về nhà mình còn phải có thiệp mời.
Chị J còn nói chưa xong, vẫn tiếp tục: “Chị cho em biết, Tần Kiêu chính là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ nhà họ Tần, đừng nhìn đại thiếu gia người ta hiện tại lăn lộn trong giới giải trí, đến một ngày nào đó người ta không muốn chơi nữa thì sẽ trở về thừa kế gia nghiệp, nếu em có thể dựa vào nhà họ Tần, vậy cả đời này em sẽ không cần lo âu nữa.”
Không…đời này Hứa Tri Nguyện đã không cần lo âu rồi, hiện tại cái cô lo âu là làm sao bắt lấy Tần Kiêu.
Chị J vẫn còn lải nhải: “Loại tụ tập này thích hợp với ngôi sao tuyến mười tám như em nhất, có thể trèo cao, chỉ cần trèo cao em muốn gì cũng được.”
Hứa Tri Nguyện muốn có Tần Kiêu nên khiêm tốn xin chỉ bảo: “Xin hỏi em làm thế nào để trèo cao ạ?”
Chị J chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng: “Cái này con cần chị dạy nữa à?” Không nghe cô lên tiếng, chị J có phần bất đắc dĩ nói, “Phục vụ theo sở thích em biết không?”
Cô mau chóng gật đầu: “Biết biết.”
“Đầu tiên em phải biết Tần Kiêu thích cái gì? Em xem mấy cô bạn gái scandal hồi trước của Tần Kiêu đều là người đẹp đỉnh cao. Nhưng cuối cùng đều bị bên phía Tần Kiêu bác bỏ tin đồn. Cho nên nói kiểu cậu ta thích không hẳn là loại diêm dúa lòe loẹt.”
Cô nhớ tới mấy lần ăn mặc quyến rũ Tần Kiêu, mỗi lần chỉ choàng tấm vải thôi, hóa ra Tần Kiêu không thích vậy.
Trong nháy mắt Hứa Tri Nguyện kính nể chị J: “Chị J, chị nói đúng lắm.”
“Bởi vậy hôm nay em đi theo con đường thuần khiết, hơn nữa đối với thẳng nam em có khuôn mặt sát trai.”
Cô nghĩ nghĩ, hình như cô chưa bao giờ biểu hiện mặt thuần khiết trước mặt Tần Kiêu, đêm nay hãy thử xem.
*
Bảy giờ tối, trong biệt thự đèn đuốc đã sáng trưng, Hứa Tri Nguyện cẩn thận tránh đi người làm bên ngoài chạy vào bên trong.
Hết cách rồi, ở nhà mình không tiện lắm, ba bước gặp người quen năm bước gặp bạn bè.
Nhưng hôm nay không chỉ có thành viên trong gia đình, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng lão luyện trong giới giải trí, bọn họ cũng không biết cô là con gái của nhà họ Tần.
Hứa Tri Nguyện đứng tại một góc hài lòng nhìn ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ sát đất, mái tóc dài hơi uốn xoăn, bên tai dùng cây cài trân châu kẹp tóc lên, chiếc váy dài trễ ngực màu xanh khói, thật là muốn bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu, trông giống như đóa hoa trắng nhỏ không biết việc đời, là kiểu đặc biệt dễ lừa.
“Hứa Tri Nguyện?” Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, cô xoay người, Từ Từ kinh ngạc nhìn cô, “Hứa Tri Nguyện, thật là cậu à!”
Cô hơi xấu hổ gật đầu, thầm nghĩ không hay rồi, sao lại gặp Từ Từ ở đây, cô bạn cũng không biết thân phận của cô.
Từ Từ nhìn Hứa Tri Nguyện từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa líu lưỡi: “Hứa Tri Nguyện, công ty quản lý các cậu thật là lợi hại, ngay cả thiệp mời tiệc tối nhà họ Tần cũng có thể lấy được.”
Cô hùa theo: “Đúng vậy, tớ cũng thấy bọn họ lợi hại thật.”
Từ Từ kéo cô ra sau bình hoa, nhỏ giọng nói: “Nguyện Nguyện, tới nơi này không giàu thì là sang, cả đám đều là yêu tinh, cậu đừng bị bọn họ lừa gạt.”
Cô hơi cảm động gật đầu: “Yên tâm đi, tớ không để bị lừa đâu.”
Trước mắt Từ Từ đột nhiên sáng ngời: “Đúng rồi Nguyện Nguyện, vị hôn phu của tớ đúng lúc muốn đầu tư vào dự án phim ảnh, tớ giới thiệu hai người quen biết nhé, có anh ấy che chở cậu, các ông lớn này sẽ bỏ qua đóa hoa trắng cậu đấy.”
“Không không…” Cô xua tay lia lịa, có thể vào đây căn bản là người nhà họ Tần và người quen cũ, lỡ như nhận ra cô là ai thì làm sao.
“Không cần không cần.”
“Không được.” Từ Từ chẳng phân bua kéo cô đi về phía người đàn ông, vẫy tay với anh ta, “Tần Dương, Tần Dương…anh qua đây một chút.”
Vừa nghe thấy tên, Hứa Tri Nguyện đã muốn xoay người bỏ đi, Tần Dương không phải ai khác, anh ta là anh họ của Tần Kiêu, cũng là anh họ trên danh nghĩa của cô.
Không đợi cô hất khỏi tay Từ Từ, Tần Dương đã tới trước mặt hai người.
Anh ta cầm ly rượu, đôi mày hơi nhướn lên, có chút cân nhắc nhìn cô và Từ Từ: “Thế nào, hai em biết nhau à?”
Từ Từ hơi nghi hoặc nhìn cô, rồi lại nhìn Tần Dương: “Đúng vậy.”
Cô đỡ trán, gật đầu theo.
Sau khi nhận ra điểm là lạ, Từ Từ mới hỏi anh ta: “Anh quen Nguyện Nguyện hả?”
Tần Dương cong môi khẽ cười, nói với Từ Từ: “Em còn nhớ anh từng nói với em, gia đình anh có một cô em gái chưa bao giờ lộ diện không?”
Từ Từ bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu nhìn sang Hứa Tri Nguyện: “Mẹ nó, cậu cậu cậu…cậu là đứa con gái kia của nhà họ Tần.”
Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Phải…”
Từ Từ chớp mắt, nhìn cô rồi lại nhìn Tần Dương: “Vậy anh trai mà cậu nói chẳng phải là…ơ…”
Cô luống cuống bịt miệng Từ Từ, thầm nghĩ cô nàng quả nhiên hiểu lầm, vội vàng nói bên tai: “Cậu yên tâm, không phải Tần Dương, không phải anh ấy.”
Từ Từ không giãy dụa, trừng mắt nhìn cô, tỏ vẻ không thèm nói nữa, cô từ từ buông tay ra.
Tần Dương tỏ vẻ hứng thú nhìn hai người, không ngại việc lớn nói: “Thú vị.”
Hứa Tri Nguyện sợ Từ Từ tiếp tục nói lung tung trước mặt anh ta, cô lập tức ngắt lời anh ta: “Cho em mượn vị hôn thê của anh một lát.”
Từ Từ còn chưa phản ứng đã bị cô kéo đi.
Đợi khi đến chỗ không người, Hứa Tri Nguyện thẳng thắn với Từ Từ, người cô thích không phải Tần Dương, mà là Tần Kiêu.
Từ Từ kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nhìn Hứa Tri Nguyện, cô hơi lo lắng mau chóng giải thích với Từ Từ: “Ngay từ đầu tớ không muốn gạt cậu, hơn nữa… dù sao thân phận Tần Kiêu đặc thù, tớ sợ cậu biết rồi sẽ cho rằng tớ đang nói chuyện hoang đường.”
Từ Từ hừ lạnh một tiếng: “Cậu coi tớ là gì hả? Tớ tức giận là vì người bạn tớ quen lâu vậy lại là thiên kim con nhà giàu, hơn nữa lại thông qua Tần Dương mới biết được.”
Cô cúi đầu nhìn ngón tay: “Tớ xin lỗi.”
“Cậu…” Từ Từ tiến lên ôm lấy mặt cô, oán hận nói, “Nếu tớ biết cậu có tiền như vậy, tớ sẽ không đính hôn với Tần Dương, Tần Dương là tên vô lại thừa cơ tiến vào.”
“Thừa cơ tiến vào?” Cô nắm bắt điểm then chốt, “Hai người còn có chuyện xưa à?”
Từ Từ khoát tay: “Còn không phải anh tớ ngã bệnh à, tớ cần tiền gấp nên bước lên thuyền tặc của Tần Dương.”
Hứa Tri Nguyện ôm cánh tay Từ Từ: “Nói đi…nói đi mà…”
Từ Từ liếc cô một cái: “Nói cái gì, cậu là phú bà không hiểu nỗi khó khăn của người phàm bọn tớ.”
Cô bĩu môi: “Bây giờ tớ cũng rất khổ, tớ vì tình mà khốn khổ, tới giờ Tần Kiêu vẫn không chịu nhìn tới tớ.”
Từ Từ thở dài, nhìn cô tỉ mỉ từ trên xuống dưới: “Nguyện Nguyện…”
“Hở?” Cô ngẩng đầu nhìn Từ Từ.
“Nhà giàu các cậu loạn quá đi.”
*
Cũng may Từ Từ không tiếp tục làm khó xử Hứa Tri Nguyện, có điều còn chưa nói được mấy câu thì Từ Từ đã bị Tần Dương kéo đi, tên biếи ŧɦái ham muốn chiếm giữ này sớm muộn gì có một ngày khẳng định quỳ dưới người Từ Từ.
Hứa Tri Nguyện hơi nhàm chán quan sát bên trong, bởi vì gấp gáp trở về, lại cố ý tránh đi người làm trong nhà, cho nên giờ muốn hỏi Tần Kiêu khi nào trở về cũng không có cơ hội.
Cô chán ngán tựa vào sofa ở khu nghỉ ngơi, đang lúc buồn ngủ chợt nghe được người bên cạnh buôn chuyện.
“Này này, cô có nghe nói không? Hôm nay Tần thiếu xuất hiện cùng vị hôn thê của mình.”
“Vị hôn thê? Cô nói Tần Kiêu à? Anh ấy có vị hôn thê khi nào?”
Hứa Tri Nguyện vừa nghe lời này lập tức mở mắt, cô vểnh tai lắng nghe nhóm quý bà quý cô ngồi ở sofa bên cạnh trò chuyện.
“Nghe nói anh ấy có hôn ước từ bé với vị hôn thê của mình, có điều vị hôn thê xuất ngoại. Bữa tiệc từ thiện hôm nay chính là tổ chức vì vị hôn thê của anh ấy, lát nữa anh ấy sẽ tặng viên đá ‘lệ nhân ngư’ cho vị hôn thê của mình.”
“Rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mới có thể xứng đôi với Tần Kiêu chứ?”
“Chắc là kiếp trước cứu vớt địa cầu.”
Hứa Tri Nguyện càng nghe càng tức giận, khi nào thì Tần Kiêu có vị hôn thê! Hơn nữa, Tần Kiêu lại muốn đem viên đá “lệ nhân ngư” tặng cho người phụ nữ mà cô chưa từng gặp mặt, còn là thứ mà cô thích trước!
Cô vừa muốn phản bác bọn họ thì tiếng ồn ào trong phòng chợt im bặt, cô theo ánh mắt mọi người nhìn về phía xa.
Cuối phòng khách, Tần Kiêu mặc âu phục màu đen vừa người xuất hiện ở đó.
Có lẽ cách khá xa, ngọn đèn trên trần rộng lớn rọi trên người anh, l*иg vầng sáng vàng nhạt quanh thân anh, theo từng bước đi của anh hướng vào trong vầng sáng dần dần tan đi, toàn thân xuất hiện giống như vị thần.
Ngay sau đó liên tục vang lên tiếng chào hỏi.
“Tần thiếu…”
“Tần thiếu đã lâu không gặp…”
Tần Kiêu thản nhiên gật đầu, có lẽ bởi vì ánh mắt của Hứa Tri Nguyện quá chuyên chú, khiến anh phát hiện quay đầu nhìn về phía cô.
“Tên cặn bã.” Cô thốt ra.
Tần Kiêu hơi giật mình, làm như có phần không thể tin.
Cô hé miệng, tiếp tục dùng khẩu hình phát ra: tên cặn bã.
Đuôi mắt Tần Kiêu hơi nhướn lên.
Cô hừ lạnh trong lòng, đúng là tên cặn bã mà, lừa gạt trái tim thiếu nữ thì thôi đi, còn muốn đem viên đá ‘lệ nhân ngư’ cô thích nhất tặng người khác.
Cô xoay người không nhìn anh, tiện tay bẻ gãy đóa hoa nằm trong lọ ở bên cạnh, sau đó tháo ra chiếc cài tóc trân châu.
Hôm nay anh muốn công khai vị hôn thê của mình, người làm em gái là cô tuyệt đối không để anh vui một mình, cô cũng phải tìm một vị hôn phu, để nhà họ Tần song hỷ lâm môn.
Ngay khi cô hăm he muốn thử, âm thanh Tần Kiêu vang lên từ phía sau: “Sao lại tháo kẹp tóc rồi?”
Cô sửng sốt, một lát sau rầu rĩ nói: “Không thích.”
Anh khẽ cười: “Anh thích.”
Cô cầm kẹp tóc không nhìn anh: “Anh thích thì em sẽ cài sao?”
Tần Kiêu không để tâm nói: “Bằng không thế nào?”
Anh đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cách ăn mặc hôm nay của em không phải muốn làm anh hài lòng ư?”
“Anh anh anh…” Sắc mặt cô đỏ bừng nhìn anh, “Anh nghe ai nói hả?”
Có lòng quyến rũ anh là một chuyện, trước khi quyến rũ bị vạch trần lại là chuyện khác.
Anh vươn tay bẻ lấy hoa hồng nằm bên cạnh, giọng điệu dịu dàng nói: “Chị J. Hôm nay chị ta đặc biệt thông qua trợ lý báo cho anh biết, công ty bọn họ có một người đẹp hiếm thấy trong giới giải trí sẽ tham dự tiệc tối hôm nay, bảo anh săn sóc một chút.”
Hứa Tri Nguyện nói lắp bắp: “Vậy…vậy có rất nhiều cô gái tham dự tiệc tối, anh làm sao biết là em chứ?”
Anh cười cười, nói tiếp: “Chị J nói, người đẹp kia hôm nay nhất định sẽ ăn mặc thành hình dáng mà anh thích nhất.”
Cô hơi khẩn trương có phần chờ mong hỏi: “Vậy anh thích không?”