Dạo này Hứa Tri Nguyện hay chảy máu mũi, cô hỏi Từ Từ có phải mình sắp chết không, cô bạn cười nhạo cô: “Loại vứt đi như cậu còn có thể sống tới một trăm năm.”
Phải rồi, cô là đồ vứt đi.
Còn là vì quyến rũ anh trai mình không thành, bất cẩn bị ngã xuống lầu gãy chân.
Hứa Tri Nguyện quay đầu qua không nhìn Từ Từ, rồi xoay người cầm lấy chiếc gương trang điểm bên cạnh giường nhìn kỹ mặt mũi của mình, sau đó cô liếc xéo Từ Từ: “Vậy tớ cũng là một đồ vứt đi rất đẹp.”
“Phải phải phải, cậu nói đẹp thì đẹp, có điều anh trai cậu cũng thật tuyệt tình, không thích thì không thích thôi, đến giờ cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Lời này chọc đến chỗ đau của Hứa Tri Nguyện, từ khi ngã xuống lầu đến giờ, anh thật sự chưa đến thăm một lần.
Cô cắn móng tay suy nghĩ hồi lâu, thực ra…tối qua anh ấy cũng không phải chẳng có chút phản ứng.
Lúc này Từ Từ đang lướt weibo, sau khi tiện tay bấm vào hot search thì hít một hơi: “Mợ nó… Tần Kiêu thật là trêu người quá mà.”
Vừa nghe đến cái tên này mí mắt Hứa Tri Nguyện giật giật, giống như mọi bí mật trong lòng sắp bị người ta biết được.
Nhưng cô không nén được lòng tò mò, nhìn sang di động của Từ Từ.
Trong video Tần Kiêu lưu lượng đỉnh cao mới vừa khiêu vũ xong, anh đứng ở chính giữa sân khấu, dưới đèn pha chói lọi tiếng thở gấp của anh khó mà nghe được.
Trên khuôn mặt được coi là thẩm mỹ “thay đổi cả giới giải trí” có chút mồ hôi chảy xuống, ướt sũng đẹp đến rung động lòng người.
Mi mắt thật dài của anh nhấc lên, lơ đãng lướt qua ống kính, nhất thời khiến cho người hâm mộ dưới sân khấu thét to từng trận.
Trái tim Hứa Tri Nguyện đập thình thịch không ngừng, cô dùng tay quạt hai má ngày càng nóng: “Cũng thế thôi.”
Từ Từ liếc nhìn cô với vẻ sâu xa: “Thế nào? Anh cậu còn trêu người hơn anh ấy à.”
“Ai ai ai nói?” Cô hơi nói lắp.
Từ Từ vỗ vai Hứa Tri Nguyện: “Nói thật, tớ quen cậu lâu rồi, cũng không thấy cậu có hứng thú với anh chàng nào. Nếu anh trai cậu không lý tưởng như Tần Kiêu, vậy thật đúng là giải thích cũng không rõ mà.”
Hứa Tri Nguyện cười gượng quay đầu.
“Nhưng mà cùng ngành không cùng mệnh, tất cả mọi người đều lan truyền Tần Kiêu có một cô em gái, nghe đâu Tần Kiêu chiều em gái mình không có giới hạn. Có người nói nửa đêm em gái anh ấy bị cắt trúng ngón tay, anh ấy lái xe đưa người bị bệnh viện đấy.”
Từ Từ dừng một chút: “Nhìn lại anh cậu kìa, cho tới giờ chẳng thấy mặt mũi đâu, ngay cả em gái mình nằm viện cũng không biết.”
“Không…cậu chờ chút,” cô ngắt lời Từ Từ, “Nửa đêm đưa em gái đi bệnh viện chỉ vì bị cắt trúng ngón tay? Cậu khẳng định cậu đang nói về Tần Kiêu hả?”
“Nói thừa, tớ không phải nói anh ấy chẳng lẽ nói anh cậu à, cậu có cắt cổ tay anh ta không nhất định để ý tới cậu.”
Xoẹt…lời này quả thật chọc trúng chỗ đau của cô.
Hứa Tri Nguyện xoay người đắp chăn từ đầu đến chân: “Tớ muốn đi ngủ, cậu đi mau đi mau.”
Từ Từ cười nhạo một tiếng: “Cô nhóc vứt đi đáng thương.” Sau đó cô nàng uốn éo thắt lưng bỏ đi.
Từ Từ vừa đi, Hứa Tri Nguyện lập tức xốc chăn lên, nhìn kỹ vệt đỏ trên ngón tay mình, tuy rằng quá khứ rất lâu rồi nhưng vẫn còn dấu vết.
Qua hồi lâu, cô mở di động xem đoạn phim ban nãy người hâm mộ vừa quay lại.
Dưới đèn pha, mỗi một biểu cảm kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng người ngứa ngáy.
Cô xem lại lần này tới lần khác, nhịp tim ngày càng nhanh, cuối cùng cô dứt khoát ném di động trên giường, che khuôn mặt nóng hổi nhìn lên hoa văn trên trần nhà, cô lẩm bẩm: “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá mà.”
Vừa dứt lời, tiếng đóng mở của cánh cửa vang lên, cô bực bội chui trở về chăn: “Sao cậu trở về rồi? Tớ muốn đi ngủ, không thèm quan tâm tới cậu.”
“Ồ?” Một âm thanh thản nhiên vang lên phía sau.
Cô nhất thời dừng lại cái miệng không ngừng quang quác, có chút cứng ngắc quay đầu nhìn về phía anh.
Có lẽ vừa biểu diễn xong, trên khuôn mặt tuấn tú vượt trội kia còn mang theo ánh sáng rực rỡ.
Ai có thể cho cô biết Tần Kiêu lưu lượng đỉnh cao khi nào thì biết năng lực di chuyển trong chớp mắt? Ban nãy anh còn ở hội biểu diễn, sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh?
Ánh mắt thờ ơ của anh dừng trên cẳng chân bị thạch cao bó chặt của cô.
Cái này thì thôi đi, anh còn từ tốn nói: “Em ngủ được sao?”
Mợ nó, cô không ngủ được là do ai hại hả? Nhưng cô không dám nói, dù sao cô đuối lý.
Sau khi im lặng một lúc, Hứa Tri Nguyện đáp: “Được…được chứ.”
“Thế à?” Trong ánh mắt không gợn sóng của anh lộ ra tia sáng khiến người ta không nhìn thấu, “Tỉnh rượu rồi?”
Cô nuốt nước bọt, người này có cần phải nhắc lại không hả?
Nhớ lại đêm qua khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên. Cô lắp bắp nhìn về phía xa xa: “Anh…anh nói gì đó? Em không có ấn tượng.”
Bờ môi anh mím lại, trong mắt khó phân biệt vui giận: “Quên rồi à?”
Cô cười gượng xê dịch trên giường, đầu óc suy nghĩ thần tốc. Anh nói “Quên rồi à?”, không phải là bảo cô đừng nhớ tới ư.
Hứa Tri Nguyện mau chóng gật đầu: “Đúng đúng, em thật sự không nhớ chút nào cả.”
Khóe môi Tần Kiêu nhếch lên độ cong lạnh như băng. Hồi lâu sau anh rốt cuộc lên tiếng: “Được.”
Cô liền hùa theo: “Vậy được, vậy được.”
Đôi mắt anh hơi cong lên, con ngươi màu nhạt tựa ngọc lưu ly lạnh buốt lại lóa mắt: “Hứa Tri Nguyện, em được lắm.”
Cô mau chóng xua tay… anh trai, anh đừng có như vậy, anh trông thế này em sợ lắm.
Không đợi cô đáp lại, anh chẳng muốn ở lại thêm nữa xoay người bỏ đi.
Hứa Tri Nguyện nhìn bóng lưng anh rời khỏi không biết có cảm xúc gì, người này sao lại thế hả, chân cô còn què này, cũng chẳng thèm nói lời quan tâm. Hơn nữa cô đã làm theo lời anh nói, anh lại không vui, thật là khó chiều.
Cô xê dịch cẳng chân bó thạch cao một chút, trong lòng chua xót. Tần Kiêu không muốn lo cho cô, vậy cô còn ở đây làm gì nữa?
Hứa Tri Nguyện cố gắng dời chân xuống giường, vươn tay lấy quần áo bên cạnh, cô không ở bệnh viện nữa.
Chờ khi Tần Kiêu tìm lại lương tâm, anh ấy trở về tìm mình, phát hiện mình mất tích, xem anh ấy có hoảng hốt không.
Cô vừa cởi nút áo vừa tức tối suy nghĩ, nhưng mà nghĩ thì rất đẹp, ngày hôm qua lúc ngã xuống lầu, cánh tay cũng bị sưng lên, một tay cởi nút áo vô cùng gian nan.
Hứa Tri Nguyện mới cởi ra nút áo thứ ba thì cánh cửa lại mở ra, Tần Kiêu sải bước tiến vào. Anh thấy cô đang cởi nút áo, anh sửng sốt một chút.
Ánh nắng buổi trưa rọi vào trong phòng, con ngươi tựa ngọc lưu ly của anh dừng ở bờ vai cô nằm dưới vạt áo vừa cởi ra, cô nhìn không hiểu cảm xúc trong mắt anh.
Một lát sau, Tần Kiêu hơi nhíu mày: “Mặc quần áo vào.” Hình như còn chê chưa đủ, anh nói tiếp, “Còn giống dạng gì nữa.”
Mẹ nó, cô muốn thay quần áo mà! Chẳng lẽ cô còn có thể nhân lúc anh trở về cởi đồ quyến rũ anh sao?
Nhìn bóng dáng lạnh lùng của Tần Kiêu, cô tức không có chỗ trút ra.
Cô chớp mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh, than ôi một tiếng nằm dài trên giường: “Em không được rồi…tay em đau, không mặc được.”
Cô vừa nói vừa lén nhìn anh, cơ thể Tần Kiêu khựng lại, anh đưa lưng về phía cô, mang theo ý cảnh cáo gọi tên cô: “Hứa, Tri, Nguyện…”
Cô nằm trên giường duy trì sự bất động, để mặc cổ áo hở ra: “Đau…tay em đau, không mặc được.”
Qua hồi lâu, Tần Kiêu rốt cuộc xoay người lại, đi một bước tới trước mặt cô, khuôn mặt anh căng thẳng lại chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, âm thanh rất nhẹ: “Mặc quần áo phải không?”
Cô gật đầu.
Anh cúi đầu khóe môi cong lên, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của cô, đầu ngón tay lạnh như băng dừng trên xương quai xanh của cô, đuôi mắt hơi cong lên: “Mặc thế nào?”
Cô nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến nói: “Không mặc cũng được.”