Bên ngoài tòa án.
Khi Thẩm Ngọc và chú Trương đến, phóng viên đã bao vây bốn phía không một kẽ hở.
Nhìn thấy chú Trương đẩy Thẩm Ngọc đang ngồi xe lăn ra khỏi ô tô thì cả đám người như hổ đói mà ùa vào.
May mà chú Trương đã sớm cho vệ sĩ của nhà họ Thẩm canh gác ở đây, vì thế không chờ đến khi đám đông kịp đến gần, Thẩm Ngọc đã nhanh chóng được bọn họ bảo vệ chặt chẽ ở giữa giống như một bức tường làm bằng người đồ sộ.
Các phóng viên cũng không hề nản chí, một bên chống lại đám người to lớn kia, một bên chĩa nòng súng về phía Thẩm Ngọc.
"Thẩm tiên sinh, anh làm vậy là đã hạ quyết tâm nhận nuôi đứa con kia của nhà họ Đường rồi sao? Hiện tại xuất hiện tin đồn đứa bé này sẽ là vật hy sinh trong cuộc tranh chấp giữa anh và ông Thẩm. Xin anh hãy nói cho chúng tôi biết chi tiết được không?"
Người đặt câu hỏi là một nữ phóng viên với giọng điệu sắc bén, cô ta giơ tay cao qua vai vệ sĩ, suýt chút nữa thì làm cho chiếc micro không dây đập trúng mặt Thẩm Ngọc.
Chú Trương thấy vậy thì sắc mặt u ám đến đáng sợ, ông hơi dùng sức bắt lấy tay của phóng viên kia khiến cô ta đột nhiên đau đớn đến nỗi không còn nói được thêm câu nào, cả khuôn mặt gần như méo mó.
Một tiếng "cạch" vang lên.
Micro mà nữ phóng viên đang cầm rơi xuống đất.
Đám người xung quanh chen chúc xô đẩy, không biết là ai đã giẫm lên làm cho chiếc micro không dây trông có vẻ cứng cáp vỡ thành nhiều mảnh.
Thấy vậy, toàn bộ khuôn mặt cô ta nhanh chóng chuyển tím như màu gan heo, nỗi thống khổ nơi đáy mắt như muốn trào ra ngay lúc đó.
Khi ả bất chợt ngẩng đầu thì liền bắt gặp ánh mắt nguy hiểm ẩn chứa cơn thịnh nộ của chú Trương, cô ta sững sờ trong giây lát rồi lập tức run rẩy, môi hơi hé nhưng không thể nào thốt lên nổi một chữ.
“Tôi khuyên cánh phóng viên hãy tìm hiểu kỹ càng để đưa tin đúng sự thật, thay vì chỉ nghe tin đồn nhảm không có căn cứ. Hơn nữa, mối quan hệ giữa các thành viên nhà họ Thẩm cũng không đến lượt các người kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây chia rẽ!”
Chú Trương cố tình nâng cao giọng nên rất nhiều người nghe được lời nói này.
Bọn họ dường như hơi kiêng sợ chú Trương, cảnh tượng vốn ồn ào dần trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Thẩm Ngọc nãy giờ đang im lặng bất ngờ lên tiếng: “Tại nơi này, tôi muốn làm rõ cho mọi người hai vấn đề.”
Các phóng viên nghe vậy lập tức chĩa máy ảnh và micro về phía Thẩm Ngọc.
Chú Trương đang đẩy xe lăn cũng lập tức dừng lại.
Thẩm Ngọc dừng một chút rồi nói tiếp: “Thứ nhất, tôi tự nguyện nhận nuôi Đường Lật, không liên quan gì đến ông nội. Tôi và ông sống với nhau rất hòa thuận, làm phiền các vị bận tâm rồi. Thứ hai, tạm thời tôi chưa nhận nuôi Đường Lật. Hiện tại, quyền nuôi dưỡng thằng bé đang nằm trong tay nhà họ Đường. Có lẽ sau hôm nay, người giám hộ sẽ là ông nội của đứa nhỏ."
Những lời này vừa thốt ra, đám phóng viên lại bắt đầu ồn ào.
Một phóng viên hỏi: “Nếu Thẩm tiên sinh đã quyết định nhận đứa bé làm con nuôi, vì sao anh còn chưa nhận cậu ấy?”
Thẩm Ngọc ăn ngay nói thật: “Người thân của Đường Lật còn sống, có năng lực tự mình nuôi con. Xét về mặt pháp lý mà nói, tôi không thể giành được quyền nuôi Đường Lật.”
Một phóng viên khác vội hỏi: “Vậy mọi việc tiên sinh làm từ trước đến nay đều vô dụng sao? Hay là còn có mục đích nào khác?”
Thẩm Ngọc nghiêng đầu sang nhếch miệng cười với nam phóng viên, nhưng trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại không hề chứa một tia cười.
Phóng viên kia nhìn thấy ánh mắt trực tiếp của Thẩm Ngọc thì da đầu đột nhiên tê dại. Đang định đổi chủ đề để xoa dịu bầu không khí căng thẳng thì anh ta nghe thấy Thẩm Ngọc hỏi: “Anh có biết hôm nay tôi đến đây để làm gì không?”