“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Thẩm Ngọc nói.
Thực ra, anh chẳng quá quan tâm về cuộc sống học đường của Đường Lật, chỉ sợ rằng nếu anh tự ý thay đổi cốt truyện chính trước khi nhóc phản diện gặp gỡ nam nữ chính của truyện này, thì dù anh có khả năng dù như thế nào đi nữa cũng không thể đánh bại hào quang của nam nữ chính.
Thẩm Ngọc cảm thấy hơi lo lắng, sau khi giao Đường Lật cho hiệu trưởng Lý và những người khác, anh nhắc chú Trương hãy giám sát chặt chẽ Đường Lật, tốt nhất là báo cáo lại danh sách bạn bè của Đường Lật cho anh mọi lúc.
“...” Chú Trương nhìn lưng Thẩm Ngọc lặng im hồi lâu, thở dài một cái: "Vâng, tiên sinh.”
Sau khi lên xe, Thẩm Ngọc và chú Trương chuẩn bị đi đến tòa án.
Thẩm Ngọc quay đầu nhìn thấy Đường Lật vẫn đứng im như cũ, nhìn chằm chằm về phía anh, mặc dù Đường Lật có hiệu trưởng Lý và vài giáo viên đứng bên cạnh, Thẩm Ngọc nhận ra từ nhóc phản diện nồng nặc một mùi cô đơn.
Ôi...
Khi làm cha mẹ thật khổ quá mà.
Chỉ mới chia tay chưa đầy một phút, anh bắt đầu nhớ nhung không rõ lý do.
Thẩm Ngọc, người từ trước đến nay vẫn độc thân, chưa từng trải qua cảm giác kết hôn sinh con, nhưng lại phải sớm trải nghiệm cảm giác làm ông bố đơn thân này.
Thật là tìm thấy thủy tinh trong đường, giữa thủy tinh lại có kẹo.
Anh vẫy tay về phía Đường Lật.
Đường Lật vốn không có biểu cảm gì bỗng chốc trở nên vui mừng khôn xiết, giống như một chú cún con được chủ nhân gọi, liền chạy lon ton đến.
Đường Lật có dáng người không cao, đầu của cậu vừa chạm tới độ cao của cửa sổ xe, nên cậu nhón chân lên, hai tay nhỏ đặt lên cửa sổ xe đang mở rộng, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc không thể nhịn cười.
Anh không ngờ đôi mắt phượng yêu kiều và đa tình lại có thể bị Đường Lật trừng tròn xoe đến vậy.
“Anh phải đi làm chút việc, chiều em tan học anh sẽ đến đón, được không?” Thẩm Ngọc ghé sát vào cửa sổ xe, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười ấm áp không ngừng tỏa ra.
Đường Lật nằm sấp trên cửa sổ xe, không nhúc nhích, trông có chút tội nghiệp. Nếu cậu thực sự là một chú cún con, có lẽ đôi tai lông xù trên đầu đã rũ xuống từ lâu.
Dù sao cũng đã nuôi nấng hơn nửa tháng, Thẩm Ngọc không nỡ rời xa.
Anh nghĩ đến việc Đường Lật sắp phải tự mình hòa nhập vào một tập thể mới, đối mặt với môi trường học đường hoàn toàn mới, có thể sẽ bị các bạn học đã thân thiết từ lâu xa lánh, lòng anh chợt thắt lại. Sau khi suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại của mình ra, thêm dấu vân tay của Đường Lật, rồi đưa điện thoại cho Đường Lật.
“Nếu em cảm thấy sợ, thì gọi cho anh nhé.” Thẩm Ngọc nói: “Gọi số của chú Trương là được, anh có thể nhận được cuộc gọi của em.”
Ánh mắt Đường Lật khẽ động, buông tay khỏi cửa sổ xe, cẩn thận nhận lấy điện thoại.
Thẩm Ngọc cười nói: “Đi nhanh đi, hiệu trưởng và các thầy cô đang đợi em kìa.”
Đường Lật khẽ gật đầu, rồi nhìn Thẩm Ngọc một cái thật lâu, sau đó quay người lại chạy xa dần.