Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ

Chương 15

"Thẩm tiên sinh, thực không giấu giếm, hôm nay chúng tôi đến đây là để bàn về chuyện của Lật Tử." Đường Giai nói.

Thẩm Ngọc đương nhiên biết họ đang toan tính gì trong lòng, bình tĩnh nhướng mày: "Nói tiếp đi."

"Với tư cách là người giám hộ của Lật Tử, chúng tôi có trách nhiệm đảm bảo cuộc sống bình thường của cậu bé. Hơn nữa, anh trai tôi chỉ có mình Lật Tử, anh ấy chắc cũng không yên tâm nếu Lật Tử phải sống lang thang bên ngoài…”

Thẩm Ngọc chống cằm, nửa khép mắt, lạnh lùng nhìn Đường Giai.

"Ừ." Anh nói: "Rồi sao?"

Đường Giai liếʍ môi, hơi căng thẳng, xoa tay rồi tiếp tục theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn: "Chúng tôi biết Thẩm tiên sinh là người hiểu lý lẽ, chắc chắn ngài có thể hiểu được khó khăn của chúng tôi. Nếu Lật Tử cứ ở đây, không chỉ làm phiền ngài, mà chúng tôi cũng bị người khác chê cười..."

Không biết có phải vì bên ngoài đã quá thần thánh hóa Thẩm Ngọc hay không, mà dù anh không biểu lộ vẻ hung dữ nào, Đường Giai và Nguyên Vân Bình vẫn có chút sợ hãi, cẩn thận quan sát sắc mặt anh khi nói chuyện.

Khi Thẩm Ngọc bật cười, Đường Giai và Nguyên Vân Bình ngay lập tức thẳng lưng, không dám thở mạnh.

"Hai người là người giám hộ của Đường Lật?"

"Vâng." Đường Giai gật đầu lia lịa: "Sau khi anh trai và chị dâu tôi qua đời, Lật Tử được chúng tôi nuôi dưỡng. Dù trước đó cậu bé cũng đã sống với gia đình bên ngoại, nhưng những người đó..."

Nói đến đây, Đường Giai dừng lại, cố tình tỏ vẻ khó nói.

"Bạo hành gia đình?" Thẩm Ngọc nói ra ý mà bà ta định nói.

"Ngài biết à?" Đường Giai không ngờ chủ đề dùng để lấy lòng thương lại bị Thẩm Ngọc cướp lời, bà ta có chút hoảng sợ, vội hỏi: "Đường Lật có nói gì với ngài không?"

Thẩm Ngọc cười mỉa: "Cậu bé không nói gì, nhưng vết bầm và vết thương trên người cậu có thể nói đấy."

"Ồ, cái đó..."

Đường Giai nuốt nước bọt, vuốt tóc, chưa kịp nói gì thì bị Nguyên Vân Bình ngăn lại. Đường Giai liếc nhanh chồng mình, sau khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt, liền im lặng.

"Thẩm tiên sinh, đó đều là hiểu lầm." Nguyên Vân Bình cười giải thích: "Trước khi Lật Tử đến nhà chúng tôi, cậu bé đã sống một thời gian với người thân bên mẹ, khi chúng tôi đến thăm mới phát hiện họ có khuynh hướng bạo lực, nên đã đón Lật Tử về. Dù chúng tôi chăm sóc cậu bé chu đáo, nhưng những vết thương trên người cậu không dễ lành gì."

Nguyên Vân Bình giải thích rất nhiều, nhưng không nhận được phản ứng gì từ Thẩm Ngọc.

Dần dần, ông ta cũng im lặng, gãi đầu ngượng ngùng.

"Đừng căng thẳng." Thẩm Ngọc nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Nghe vậy, Đường Giai và Nguyên Vân Bình cùng thở phào: "Thẩm tiên sinh không hiểu lầm là tốt rồi."

Thẩm Ngọc gật đầu, quay lại nói nhỏ gì đó với chú Trương.

Chú Trương gật đầu, rồi đi thẳng lên lầu hai.

"Hai người yên tâm, vì là người giám hộ của Đường Lật, tôi sẽ không ngăn cản hai người đưa cậu bé đi." Thẩm Ngọc cười với vợ chồng Đường Giai: "Chú Trương đã lên lầu đón cậu bé rồi, hai người chờ một lát."

Nghe vậy, Đường Giai và Nguyên Vân Bình ngạc nhiên.

Họ nhìn nhau, thấy sự bất ngờ trong mắt nhau.

Không phải...

Thẩm Ngọc này sao không theo kịch bản của họ?

Người ta nói Thẩm Ngọc quyết tâm giữ Đường Lật lại cơ mà?

Theo lý, Thẩm Ngọc phải từ chối yêu cầu đưa cậu bé đi, rồi để họ ra giá mới đúng chứ?

Ý định của họ không phải là đưa đứa trẻ rắc rối đó về, ở nhà họ ăn không ngồi rồi cũng đành, còn dám cầm dao đâm người!

Họ có điên mới đưa tên sát nhân đó về!

"Thẩm tiên sinh, thực ra Lật Tử theo chúng tôi còn không bằng ở với ngài, nhà họ Đường chúng tôi đã suy tàn, không thể cung cấp cho cậu bé điều kiện tốt nhất cả về tinh thần lẫn vật chất."

Trong cơn hoảng loạn, Đường Giai nói lắp bắp: "Nhưng ngài thì khác, nhà họ Thẩm giàu có, chỉ có mình ngài là chủ, dù chỉ chia cho Lật Tử một chút thừa thôi cũng đủ để cậu bé sống tốt rồi."