Chú Trương nhìn mà đau lòng, cầm đồng hồ bấm giờ nói: “So với vừa nãy đã kiên trì thêm được ba giây, có tiến bộ.”
Thẩm Ngọc đau đớn đến mức sắp chết, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ từ bỏ, nhưng cuối cùng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Đợi Thẩm Ngọc hồi phục lại, người hầu đẩy xe lăn tới, giúp Thẩm Ngọc ngồi lên xe lăn.
Thẩm Ngọc cố gắng nở một nụ cười: “Vất vả cho mọi người rồi.”
“Người vất vả nhất là ngài.” Chú Trương cất đồng hồ bấm giờ, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi thưa tiên sinh, vừa nãy thím Trần nói, cô chú của Đường Lật đang đợi trong phòng khách, có lẽ đã được một giờ rồi.”
Thẩm Ngọc không ngạc nhiên.
Trong nguyên tác, cô chú của Đường Lật vì muốn dựa vào nhà họ Thẩm, không ít lần lấy Đường Lật làm bàn đạp để tiếp cận Thẩm lão gia và Thẩm Ngọc, tiếc rằng Thẩm Ngọc không có chút cảm tình nào với Đường Lật, còn nghe theo những lời kích động bên ngoài mà lúc nào cũng đề phòng Đường Lật.
Đến cuối cùng gia đình đó bị Đường Lật đích thân xử lý, họ cũng không được lợi lộc gì từ nhà họ Thẩm.
Khi đọc truyện, Thẩm Ngọc rất không thích gia đình đó, tác giả miêu tả rất sinh động khuôn mặt chanh chua của họ, mỗi lần xuất hiện đều khiến cậu cực kỳ phản cảm.
Chú Trương quan sát biểu cảm của Thẩm Ngọc, thấy anh cau mày, lập tức nói: “Tôi sẽ bảo thím Trần tiễn họ đi.”
“Không cần vội.” Thẩm Ngọc giơ tay ngăn chú Trương
Thẩm Ngọc thay quần áo xong, được chú Trương đẩy ra khỏi phòng ngủ, vừa quay lại liền thấy một bóng dáng nhỏ bé im lặng đứng ở cửa.
Thẩm Ngọc định thần nhìn kỹ, đó là Đường Lật.
Cậu cười rạng rỡ, vẫy tay gọi Đường Lật: "Lật Tử."
Đường Lật đã thay bộ đồ mặc lúc tập luyện buổi sáng, trên người mặc một chiếc áo len xám nhạt và quần dài đen, trông sạch sẽ và tinh tế, nhưng không che giấu được sự hung ác trong xương tủy.
Đường Lật không biểu lộ cảm xúc nhìn Thẩm Ngọc, sau đó bước tới và đứng trước mặt anh.
"Sao thế?" Thẩm Ngọc đưa tay xoa đầu Đường Lật, rồi đặt tay lên vai cậu: “Cậu tìm tôi à?"
Đường Lật mím môi, lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống đôi chân của Thẩm Ngọc.
Một lúc sau, cậu khàn giọng hỏi: "Đau không?"
Thẩm Ngọc cười nói: "Không đau."
"Anh nói dối." Đường Lật khẳng định.
"Trước đây có hơi đau một chút." Thẩm Ngọc kéo dài giọng, vỗ nhẹ hai cái lên vai Đường Lật, nói khẽ: "Nhưng sau khi em hỏi, thì không đau nữa."
Nói rồi, anh nháy mắt với Đường Lật.
Đáng tiếc, Đường Lật lúc này hoàn toàn không bị lừa, cậu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi chân của anh.
Thẩm Ngọc đành chịu, trong lòng đoán có lẽ là lúc anh tập phục hồi chức năng trong phòng làm việc, âm thanh phát ra đã bị Đường Lật nghe thấy, xem ra sau này phải giữ cậu cách xa một chút.
Khi xuống nhà gặp cô chú của Đường Lật, Thẩm Ngọc đặc biệt nhờ cả thím Trần dẫn Đường Lật đi làm việc khác.
Trong phòng khách rộng lớn và sang trọng, đôi vợ chồng ngồi trên ghế sofa, bồn chồn bất an. Khi thấy Thẩm Ngọc được chú Trương đẩy lại gần, họ lộ vẻ vui mừng không giấu được.
"Thẩm tiên sinh, ngài tới rồi!”
”Thẩm tiên sinh, chào ngài!"
Đối diện với sự kích động của họ, Thẩm Ngọc chỉ khẽ gật đầu, rồi ra hiệu: "Không cần khách sáo, ngồi xuống nói chuyện đi."
Hai người ngồi trở lại ghế, trái tim trong lòng như muốn nhảy ra, tay chân luống cuống.
Ánh mắt họ nóng rực và thẳng thắng, không hề che giấu, như muốn nhìn thấu linh hồn của Thẩm Ngọc, trên mặt viết đầy khao khát và mong muốn.
Không ngờ có ngày họ lại có thể gặp Thẩm Ngọc bằng xương bằng thịt.
Đây là điều mà họ chưa bao giờ dám mơ tưởng…
Người cao cao tại thượng, bí ẩn, mà ngay cả vợ chồng Đường Kiến muốn gặp mặt cũng khó khăn, giờ đây lại ngồi trước mặt họ.
Cũng nhờ vào đứa trẻ rắc rối kia.
Nhớ đến Đường Lật, người không dám xuất hiện khi họ đến, Đường Giai và Nguyên Vân Bình đều cảm thấy bực bội.
Sau khi bình tĩnh lại, họ ngay lập tức cười tươi nhìn Thẩm Ngọc.