06.
Tối hôm ấy, Giang Quốc Sinh cũng không quay về chỗ ở, hắn ta đang ở nhà người ta trên thị trấn để chơi đánh bài đánh bạc. Khi họ đến nơi thì Đại Hàn đã nghe thấy tiếng la hét từ xa.
Khi cửa phòng được mở ra, sáu người đàn ông đang vây quanh một chiếc bàn tròn, những lá bài Tây được bày đầy trên bàn, còn có một dĩa đậu phộng ngũ vị hương và vài vại bia.
Năm người trong số đó để ngực trần, nước da ngăm đen bóng loáng. Thế nhưng người đàn ông ngồi đối diện cánh cửa ra vào thì lại trắng ngần, hắn ta đang mặc một chiếc áo thun tay ngắn, trông hơi khác những người còn lại một chút, hai tai hắn ta to bè với cặp mắt ti hí, chóp tai thì hơi nhọn.
"Giang Quốc Sinh!"
Người đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Các anh đang làm cái gì vậy?" Mọi người trong phòng thậm chí còn nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không khí tràn ngập sự căng thẳng.
"Chúng tôi là người của cục công an, tìm anh có chút việc, anh đi cùng với chúng tôi một chuyến nhé!" Bởi vì trong phòng có ít nhất là sáu người, lực lượng của chúng tôi không chiếm ưu thế, vì vậy chúng tôi cố gắng né tránh xung đột hết mức có thể.
Mấy giây trôi qua, Giang Quốc Sinh đứng lên một cách rất hợp tác, cười cười rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với bạn chơi đánh bài cùng: "Không sao đâu, mọi người cứ đánh trước đi."
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Giang Quốc Sinh đã ở đây mấy ngày liên tiếp để đánh bài rồi, có lúc hắn ta chơi nửa ngày, có lúc thì chơi cả ngày trời.
Những người bạn đánh bài cùng nói rằng kỹ năng bài bạc của Giang Quốc Sinh không tồi, có thể nhớ bài và thắng thường xuyên, nhưng hắn ta "thích sự thành thật, ai mà không chú ý, coi trọng phép tắc, hắn ta sẽ quở mắng người đó".
Mặc dù tính khí của Giang Quốc Sinh không tốt lắm nhưng mọi người vẫn chơi đánh bài với hắn ta, thứ nhất là vì có lúc không đủ tay, thứ hai là vì hắn ta là một thầy giáo, mọi người đều không muốn làm mích lòng hắn ta.
"Nhà ai mà không có con cái kia chứ?" Một người trong số đó thở dài: "Trình độ dạy học của thầy Giang rất cao, nếu gây dựng được mối quan hệ tốt với anh ấy thì nói không chừng đến một lúc nào đấy, anh ta có thể chiếu cố mấy đứa con nhà tôi."
"Mấy ngày nay các anh có thấy thầy Giang có gì khác thường không?" Đại Hàn hỏi.
Mọi người đều lắc đầu. Một người đàn ông có nốt ruồi trên mặt ở phía xéo đối diện bên kia nói: "Thứ bảy tuần trước, trời nhá nhem tối thầy Giang mới đến, tôi nhìn thấy cánh tay của anh ta bị thương, tôi mới đùa với anh ta là có phải anh ta với chị dâu lại đánh nhau nữa phải không, thấy anh ta không lên tiếng nên tôi cũng không dám đùa thêm."
Sau khi Giang Quốc Sinh bị đưa về cục, hắn ta cứ kêu la mãi trong phòng thẩm vấn: "Các anh chắc chắn lầm rồi!"
Tôi cầm lấy tay hắn ta khi lấy máu đi thử máu, cảm thấy hơi lành lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trên hai cánh tay của hắn ta có vài vết xước đã cũ, đã đóng vảy rồi.
Khi tiêm kim, hắn ta vẫn mở mắt nhìn trừng trừng tôi. Cảm giác đó giống hệt như cái cảm giác bị giáo viên phê bình khi còn đi học.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Đại Hàn đến văn phòng tìm tôi, nói rằng cuộc thẩm vấn không được thuận lợi cho lắm, Giang Quốc Sinh không chịu nói gì cả, bảo tôi đốc thúc kết quả DNA một chút để đừng bắt nhầm người. Thực ra, tôi cảm thấy bất an ở trong lòng, chứng cứ ở thời điểm hiện tại vẫn còn yếu lắm.
Khi nhận được cuộc gọi từ phòng xét nghiệm DNA, tôi cảm thấy rất phấn khích. DNA của nạn nhân Lý Tiểu Lâm đã được tìm thấy trên cán dao của con dao bếp bị cong lưỡi cùng với trên vị trí cán rìu gắn với đầu rìu. Các vết máu mờ mờ cùng với bộ phận cơ thể khả nghi trong nhà tắm cũng là của Lý Tiểu Lâm.
DNA thì không nói dối, nhà của Giang Quốc Sinh chính là hiện trường thứ nhất.
Ba lần thẩm vấn trước đó, Giang Quốc Sinh đều tránh nói vào vấn đề chính, cứ quát ầm ầm lên là mình bị oan. Cho đến khi chứng cứ được bày ra trước mặt, hắn ta mới khai ra quá trình gây án của mình. Tôi cũng nghe một số lời thú nhận, cách nói của Giang Quốc Sinh khác với suy nghĩ của tôi.