07.
Giang Quốc Sinh nói rằng anh ta gặp được cô bé Lý Tiểu Lâm đã tốt nghiệp ở trên chuyến xe buýt, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau suốt cả quãng đường đi, Tiểu Lâm còn bày tỏ sự biết ơn với hắn ta.
"Vốn dĩ Lý Tiểu Lâm sẽ quay về nhà mình, sao cô bé lại đến nhà của anh?" Đại Hàn truy hỏi.
"Cô bé có vài thắc mắc trong học tập nên muốn hỏi tôi, bảo rằng sẽ về nhà cùng với ngồi một lát." Giang Quốc Sinh nhìn chằm chằm vào sàn nhà trước mặt, hình như là đang nhớ lại sự việc ngày hôm ấy.
"Tôi thực sự không ngờ được rằng mạng sống lại mỏng manh đến như vậy." Giang Quốc Sinh chau mày, ánh mắt lộ vẻ xót xa, hắn ta mím môi nói: "Cái chết của Lý Tiểu Lâm thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn."
Hắn ta nói ngày hôm ấy, hắn ta giữ Lý Tiểu Lâm lại ăn tối, Lý Tiểu Lâm ăn qua loa một chút rồi đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài, khi đi ra ngoài, cô bé đã té rầm một phát, đầu đập vào sàn nhà.
"Sao anh không gọi 120?" Đại Hàn nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Quốc Sinh và hỏi.
"Không có tác dụng, cô bé đã chết rồi." Giang Quốc Sinh khẽ lắc đầu: "Tôi thử rồi, không thấy mạch đập."
"Sao lại phanh thây?"
Mặt Giang Quốc Sinh hơi ửng hồng, cánh mũi hơi run run, hắn ta mở to mắt rồi nói: "Không thể để người khác biết được cô bé đã chết ở nhà tôi, bằng không sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được."
Giang Quốc Sinh kể lại rằng hắn ta đã dùng dao thái hoa quả, dao làm bếp và cả rìu để tiến hành phanh thây thi thể của Lý Tiểu Lâm, đồng thời vứt những mảnh thi thể ở vùng thôn quê.
"Còn đầu và cánh tay đâu rồi?" Đại Hàn bỗng hỏi một câu hỏi then chốt.
Giang Quốc Sinh sững người một chút, ba bốn giây sau, hắn ta cúi đầu rồi nói rằng mình đã cất phần đầu của Lý Tiểu Lâm vào trong cặp, nhưng "đường đi hơi tròng trành, cặp sách rơi xuống đất."
Lời thú tội của Giang Quốc Sinh dường như đang tự bào chữa, ít nhất nhìn từ góc độ pháp y, quá trình phanh thây và vứt xác mà hắn ta kể nghe hợp lý.
Dựa theo lời kể của hắn ta, hắn ta chỉ xử lý thi thể của Lý Tiểu Lâm thôi chứ không có gϊếŧ cô bé.
Thế nhưng, cái chết của Tiểu Lâm lại trùng hợp quá rồi, hơn thế nữa, trước đó khi tôi tiến hành khám xét chỗ ở của Giang Quốc Sinh cũng không phát hiện ra được dấu vết rõ ràng nào của việc bị trượt té.
Viện cớ đi vệ sinh, tôi và Đại Hàn trao đổi với nhau. Mặc dù không thể xác định rõ ràng rằng có phải trên đầu của Lý Tiểu Lâm có vết thương hay không, nhưng thi thể có dấu hiệu của việc bị ngạt thở, hơn thế nữa còn có dấu vết của việc bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, Giang Quốc Sinh cố gắng lảng tránh hai điểm này.
Bởi vì không có cách nào để kiểm chứng được lời khai của Giang Quốc Sinh, chúng tôi thì lại thiếu chứng cứ hoàn chỉnh, nên vụ án cứ mãi bị treo. Quãng thời gian này, một số lượng lớn lực lượng cảnh sát được cử đi tìm tay chân và đầu của Tiểu Lâm.
Chỗ chúng tôi là một địa phương nhỏ, vì thế dù là chút xíu tin tức nhưng cũng có thể lan truyền đi một cách nhanh chóng.
Những lời đồn thổi nổi lên khắp nơi trong xã hội, người dân trong vùng lên mạng thảo luận về cách đối nhân xử thế của Giang Quốc Sinh, họ cho rằng hắn ta chính là hung thủ, mắng hắn ta còn không bằng cầm thú. Có người thì cho là cứ lề mề, không thể buộc tội Giang Quốc Sinh là vì có nội tình sau lưng.
Ba mẹ của Tiểu Lâm đều là những con người thành thật, bây giờ, thi thể không trọn vẹn của đứa con nằm dưới tầng hầm, hai vợ chồng đứng trên phố giơ biểu ngữ, giấy trắng chữ đen, yêu cầu trừng trị Giang Quốc Sinh.
Hai vợ chồng thường xuyên lui tới để hỏi thăm tiến triển của vụ án, họ luôn nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt cố định, khi nhìn thấy cảnh sát, họ sẽ khóc lóc và quỳ rạp người xuống.
Tiểu Lâm đã cắt bím tóc của mình một lần nhưng không nỡ bỏ đi. Hai vợ chồng họ nhìn vật rồi lại nhớ người, họ nắm chặt lấy bím tóc cuối cùng mà cô con gái của mình đã để lại trên cõi đời này.
Tôi cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Bất kể là vì những lời đồn giả dối, không có thật kia hay là vì cặp vợ chồng đáng thương kia. Nhưng với tư cách là một pháp y, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.