Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

Phần 4 - Chương 3: Ba lần bắt chuyện không thành công, người hàng xóm nam trốn dưới gầm giường trong phòng trọ của cô gái

Ba.

Thời gian của hai vụ án này cách nhau quá gần, cách thức phạm tội giống nhau, công cụ giống nhau, thậm chí đến động cơ gây án cũng giống nhau.

Cho nên việc truy lùng người thuê nhà có tên "Vi Kiến Quân" này được chúng tôi đặt lên hàng đầu.

Vi Kiến Quân đã bỏ trốn.

Khi anh Thắng điều tra vụ cướp đã từng trích xuất các camera giám sát bên ngoài. Hai ngày trước, sau khi Vi Kiến Quân thực hiện hành vi cướp tiền của bà chủ nhà, hắn ta đã ngồi lên một chiếc máy gắn biển số giả rồi rời khỏi hiện trường.

Đó cũng là lần cuối cùng hắn ta xuất hiện.

Loại tội phạm cướp tiền xong lập tức bỏ chạy này, trong mắt anh Thắng là không thể bình thường hơn. Bọn họ thường là cùng đường, vì bữa cơm tiếp theo, cướp xong lập tức chạy trốn, thậm chí cảm thấy bị cảnh sát bắt cũng không sao cả.

Kiểu hiện trường này, đặt tôi và anh Thắng vào lúc mới bắt đầu công tác thì không hề kỳ lạ chút nào. Năm 2000, những người đi bộ bên đường cũng không dám đeo túi xách sau lưng, chỉ dám ôm trước ngực. Nếu có ai đó trong suốt ba năm không bị cướp một lần nào, có thể coi như là một kỳ tích.

Bây giờ, an ninh trật tự không còn giống như hồi xưa nữa. Không chỉ cảnh sát mà ngay cả những người dân bình thường cũng đã buông lỏng cảnh giác.

Trước cửa chung cư vốn dĩ có camera giám sát, nhưng sau khi hư hỏng, bà chủ nhà vẫn chây ì không mua cái mới. Vì vậy thứ có khả năng lưu lại đầu mối nhất đã không thể tra được nữa.

Tuy nhiên cũng có một tin tức tốt: Lần này liên quan đến một vụ án gϊếŧ người, nhân lực và nguồn lực được điều động sẽ không còn nghèo nàn như trước nữa. Trong buổi họp, cục trưởng đã đồng ý điều tra hai vụ án này, đồng thời chỉ thị các phòng ban dốc toàn lực phối hợp điều tra.

Để bắt giữ Vi Kiến Quân, anh Thắng cuối cùng đã không phải đơn phương độc mã chiến đấu một mình, nhưng nhiều lực lượng cảnh sát như thế, có thể phá án trong thời gian ngắn hay không cũng là áp lực mới mà anh Thắng phải gánh chịu.

Trước đó, đồng nghiệp của tôi đã sửa lại danh sách những người liên quan đến người bị hại, lật trang đầu tiên ra, phía trên có bạn trai của cô ấy, còn có anh rể và những người hàng xóm thuê phòng bên cạnh.

Vụ án được tiến hành ngay lúc đó, tất cả chúng tôi đều rất tự tin vào suy luận của mình, không ai xem kỹ danh sách này, tất cả mọi người đều tin chắc rằng chỉ cần Vi Kiến Quân bị bắt, là có thể cho cô gái một câu trả lời rõ ràng.

Bốn.

Sau khi khám xét hiện trường xong thì cũng đã gần trưa, không nghỉ ngơi một phút nào, tôi trực tiếp lái xe đến nhà tang lễ, đây là vụ án khẩn cấp nên cần phải khám nghiệm tử thi càng sớm càng tốt.

Tôi không ngờ người nhà nạn nhân đến sớm hơn dự kiến, bọn họ đến đây để ký đơn đồng ý giải phẫu, đồng thời muốn nhìn di thể thêm một chút nữa.

Túi đựng thi thể được đặt trên bàn giải phẫu bằng thép không gỉ lạnh lẽo, tôi chỉ kéo khóa phần trên của túi, lộ ra khuôn mặt bị quấn băng dính của cô gái.

Khuôn mặt xinh đẹp là vậy, trước lưỡi hái tử thần lại trở thành biến dạng đến mức đáng thương. Tôi không dám để tất cả các vết thương của thi thể lộ ra trước mắt người nhà của cô gái, tôi không đành lòng.

Bạn trai của cô gái mắt đỏ hoe, bờ vai không ngừng run rẩy. Anh ta và cô gái ban đầu quyết định kết hôn trong năm nay, mấy ngày trước còn cùng nhau đi thử váy cưới.

Chị gái và anh rể của nạn nhân cũng khóc than trời than đất, cô chị gái nói tối hôm trước còn chơi với cô gái, sao đến hôm nay lại chỉ còn là cái xác không hồn.

Còn chính anh rể của cô gái chính là người đã báo án, anh ta là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, có vẻ còn đau buồn hơn cả vợ mình.

Sáng hôm đó anh ta gọi điện cho cô gái thì phát hiện ra điện thoại đã tắt, đến phòng trọ của cô thì phát hiện cô ấy đã nằm trên vũng máu từ bao giờ.

K người mẹ run run muốn đưa tay chạm vào cơ thể lạnh giá của con gái mình, tôi nhắc bà ấy rằng nếu làm như vậy sẽ phá hỏng những dấu vết bằng chứng được lưu lại trên cơ thể, sẽ khó bắt được hung thủ gϊếŧ người hơn.

Khi đưa họ ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, cha của cô gái đã nắm chặt lấy tay tôi, "Các người nhất định phải bắt được hung thủ gϊếŧ con gái tôi, phải chém hắn ta thành trăm mảnh!"

Tôi mím chặt môi, nhìn thẳng vào đôi mắt ông ấy, gật đầu một cái.

Mỗi lần gặp phải trường hợp tương tự, tôi không thể nào nói ra câu “Xin nén bi thương.” Im lặng có lẽ là câu trả lời duy nhất của tôi.