Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

Phần 4 - Chương 2: Ba lần bắt chuyện không thành công, người hàng xóm nam trốn dưới gầm giường trong phòng trọ của cô gái

Hai.

Bước vào cánh cửa quen thuộc, bà chủ nhà đang trả lời những câu hỏi của nhân viên điều tra, thấy là tôi, bà ta bất đắc dĩ gật đầu.

Đa số thời điểm, sự xuất hiện của pháp y không được người ta yêu thích. Có lẽ bà ta cũng không nghĩ đến việc gặp lại tôi thêm một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Có thể là sự xuất hiện của tôi khiến cho bà ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra với chính bản thân mình vào hai ngày trước. Bà ta bất an không ngừng dùng tay xoa cổ tay, vết bầm tím do bị trói vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Người bắt cóc bà ta là một người đàn ông vừa mới thuê một ngày, Vi Kiến Quân.

Cùng ngày hôm đó, Vi Kiến Quân lấy danh nghĩa nhờ kiểm tra phòng để lừa bà chủ nhà vào phòng, rút

dao gấp ra để đe dọa, dùng dây thừng trói bà ta lại, sau khi chiếm đoạt tiền và điện thoại di động, hắn ta còn bịt miệng bà ta bằng băng keo trong suốt.

Bà chủ nhà cứ bị trói như thế cho đến khi một người thuê nhà khác đi làm về và nghe thấy tiếng ú ớ không ngừng, bà chủ nhà mới được giải cứu.

Bà chủ nhà là thế hệ người làm công ở Quảng Đông mười mấy năm trời, bà ta đã quen với một cuộc sống an ổn từ lâu. Lúc kiểm tra vết thương cho bà ta, bà ta vẫn còn mắng Vi Kiến Quân, “Không ngờ người đàn ông trung niên đó lại độc ác như vậy, không trả tiền thuê nhà cho tôi thì thôi đi, vậy mà lại còn cướp tiền của tôi."

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô gái bị gϊếŧ, bà ta chỉ thở dài: "Nếu hắn ta ra tay tàn nhẫn hơn một chút, nhất định người chết chính là tôi.”

Bây giờ nhìn lại, quả thực bà chủ nhà rất may mắn. Bà ta thoát được, nhưng cô gái thuê nhà xấu số đó lại không thể trốn thoát.

Tôi đứng trước cánh cửa phòng nơi vụ án diễn ra, dù đã đeo khẩu trang, tôi vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng - đó là mùi của một lượng máu tươi lớn.

Dấu chân máu rải rác khắp nơi, chiếm hơn một nửa sàn nhà của căn phòng nhỏ này. Thi thể cô gái nằm nghiêng bên cạnh giường.

Đây là một cô gái hai mươi ba tuổi, tay chân của cô bị trói chặt bởi dây thừng, lộ rõ

vết thâm đỏ và bầm tím. Miệng bị dán băng keo trong suốt từng vòng từng vòng một, bởi vì bị băng keo siết chặt nên ngũ quan trên khuôn mặt non nớt trắng nõn của cô gái vặn vẹo dính lấy nhau, nhìn vừa thống khổ vừa tuyệt vọng.

So với vụ án hai ngày trước, thì băng keo của vụ ngày hôm nay được dán chặt và tàn nhẫn hơn nhiều.

Váy của cô gái được vén lên đến thắt lưng, giữa hai bắp đùi loang lổ những dấu tay đẫm máu - có thể trước khi tử vong nạn nhân đã bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©.

Khi thi thể cô gái được lật lại, vết thương trên ngực cô còn đang không ngừng chảy ra dòng máu đỏ sẫm. Tôi đứng lên sau khi kiểm tra thi thể cô gái từ trên xuống dưới xong, đôi găng tay cao su vốn có màu trắng tuyết bây giờ đã đỏ thẫm màu máu thịt.

Cảnh tượng như vậy, cho dù là ai nhìn thấy thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu. Tôi không biết, nếu như mình là anh Thắng thì có thể chịu đựng nổi hay không.

Tôi thở dài, tháo chiếc găng tay đã đẫm máu ra, đeo găng tay mới rồi tiếp tục khám xét hiện trường.

Những chiếc áo thể thao và quần ngắn đã giặt vẫn còn được treo trên ban công. Lưới chống trộm trên cửa sổ cũng còn nguyên vẹn, khóa cửa không bị phá hỏng, cũng không có dấu vết bị bẻ khóa. Túi xách tay của cô gái trên bàn bị mở tung, ngay cả tiền lẻ trong túi cũng bị cướp mất không còn một xu nào.

Đây thực sự là một vụ cướp của gϊếŧ người sao?