Em Nghe Thấy Được

Chương 48: Jude

Kể từ sau sự việc lần trước, Phương Gia Bội chủ động mời Lâm Vi Hạ thứ sáu tuần này sau khi tan học đến nhà cô ấy chơi, Lâm Vi Hạ cũng không nghĩ tới.

“Tôi có nuôi một con mèo, cậu có muốn… … đến nhà tôi chơi không?” Ánh mắt của Phương Gia Bội có chút thấp thỏm, quay đầu nhìn ngón chân của mình.

Lâm Vi Hạ nhướng mi mắt nhìn cô ấy, gật đầu: “Được thôi.”

Thứ sáu, Lâm Vi Hạ đang ngồi trước bàn làm bài tập, đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào má cô, một cái bóng có xương cổ tay rõ ràng hằn xuống quyển vở caro màu xanh lá.

Lâm Vi Hạ cầm bút, Ban Thịnh một tay đút túi quần, tay kia cầm ly nước chanh muối lạnh đặt lên mặt cô, hỏi cô: “Tan học đến nhà tôi không?”

“Một lát nữa tôi đến nhà bạn học rồi.” Lâm Vi Hạ nhận lấy đồ uống lạnh, cắm ống hút vào uống một ngụm.

Ban Thịnh gật đầu, giọng nói dừng lại: “Có cần tôi đến đón cậu không?”

Lâm Vi Hạ cười ra tiếng: “Không cần, tôi lại không phải đứa trẻ ba tuổi.”

Sau khi tan học, Lâm Vi Hạ xách chiếc cặp màu đen cùng Phương Gia Bội đứng trước trạm xe buýt đợi xe, không lâu sau hai người lên xe.

Xe đi một quãng đường thì dừng lại, cuối cùng cũng đến trạm xe buýt gần nhà Phương Gia Bội. Nhà của Phương Gia Bội nằm trong một con hẻm ngoài nội thành, là một căn nhà tự xây có niên đại nhất định.

Trong con hẻm đông người qua lại, liên tục có xe giao hàng chạy qua, phát ra âm thanh phanh gấp. Phương Gia Bội dùng chìa khóa mở cửa, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào.

“Meo—— meo—— meo… …”

Lâm Vi Hạ đứng ở lối ra vào thay giày, nhìn thấy một con mèo lông trắng chân ngắn đang đi đến từ xa, Phương Gia Bội lập tức đặt cặp sách xuống, ôm nó bên chân, đem chậu nước đặt trước mặt.

“Nó tên là gì?” Lâm Vi Hạ cúi người sờ đầu con mèo.

Phương Gia Bội ra sức vuốt lông của nó, trả lời: “Tên là Jude, là quà sinh nhật mà ba tôi tặng, ông ấy đang làm việc ở Nam Phi.”

“《Jude》của The Beatles? Cậu thích ban nhạc này?” Lâm Vi Hạ suy đoán.

“Ừm! Cậu vào phòng tôi xem đi.” Phương Gia Bội dùng sức ôm Jude lên.

Con mèo nằm trên vai của Phương Gia Bội, jude một chút cũng không sợ người lạ, nâng đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ, con mèo này được Phương Gia Bội nuôi rất tốt, thoạt nhìn trông tròn vo, màu lông cũng sáng rực.

Hơn nữa cô phát hiện, Phương Gia Bội ở cùng con mèo, rõ ràng là trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, liên tục nói chuyện với nó, ngữ khí mang theo một chút nũng nịu, không có dáng vẻ u ám như ở trường học.

Tầm nhìn căn phòng mặc dù nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, đập thẳng vào mắt là một chồng truyện tranh rất cao nằm bên cạnh giá sách, trên tường dán đầy các áp phích cổ điển của nhiều ban nhạc rock khác nhau, Lâm Vi Hạ đứng trước bức tường quét một vòng, phát hiện có The Beast, Queen, còn có Shiina Ringo.

“Tôi cũng thích Shiina Ringo, thích nhất là bài《Stem》của cô ấy.” Lâm Vi Hạ chỉ vào bức tường có dán poster của ca sĩ cực kỳ ngầu kia.

Phương Gia Bội có chút ngại ngùng, sờ mũi: “Tôi cũng vậy.”

Hai nữ sinh ngồi trên thảm kề sát vai nhau, cùng nhau đọc truyện tranh, nghe nhạc rock suốt cả buổi tối. Phương Gia Bội đột nhiên nói:

“Từ lâu đã không có ai cùng tôi đọc truyện tranh, cùng nhau chia sẻ thảo luận những tình tiết trong truyện rồi.”

“Vậy sau này cậu có thể đến tìm tôi.” Lâm Vi Hạ lật một trang truyện, giọng nói tự nhiên.

Ngón tay cái của Phương Gia Bội ấn giữ một trang truyện, bức tranh dừng ở trang truyện là: Mỗi nhân vật đang trình bày với thẩm phán sự thật mà họ nhìn thấy, một khung hình tròn nhỏ ở phía xa có người cầm kiếm đâm một người.

“Thực ra, lúc trước tôi từng gặp cậu.” Phương Gia Bội nhìn chằm chằm truyện tranh ở bên trên nói.

Vẻ mặt của Lâm Vi Hạ ngạc nhiên, ngước mắt hỏi Phương Gia Bội: “Ở đâu?”

Phương Gia Bội nói ra một địa điểm, lông mi dài của Lâm Vi Hạ chuyển động, rủ mắt xuống: “Vậy tại sao cậu không vạch trần tôi?”

“Tôi vạch trần cậu làm gì? Cậu giúp tôi nhiều như vậy.” Phương Gia Bội nắm lấy tay cô.

Ánh đèn hắt xuống, in lên bàn tay mà hai nữ sinh đang nắm tay nhau, nắm chặt đến nỗi máu trào lên nhưng lại không chịu buông ra, dường như đang cố khống chế cảm xúc.

Phương Gia Bội hỏi cô: “Khi buồn cậu từng nghĩ đến việc rời khỏi chưa?”

Lâm Vi Hạ buông tay ra, cô ngồi trên thảm ngẩng đầu dựa vào mép giường, đèn sợi đốt chiếu xuống, bởi vì ánh đèn quá sáng, chói đến mức mắt sinh ra cảm giác đau nhức, chảy ra một giọt nước mắt sinh lý, nhẹ nhàng nói:

“Từng nghĩ qua, nhưng tôi vẫn chưa thấy tuyết rơi, sau này còn phải nuôi một chú chó biết liếʍ lòng bàn tay.”

“Cho nên chúng ta đừng bỏ cuộc.”

Một bên khác, Liễu Tư Gia nằm trên giường bệnh, ốm đến mức báo động, người gầy như cái que, phần cổ tay ở ống tay áo lộ ra đã có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng.

Liễu Tư Gia thất thần nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo trên tường, chỉ cảm thấy thời gian tại sao trôi lâu như vậy.

Bảo mẫu cầm một túi hành lý, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Tiểu thư, phu nhân bên đó sát giờ có việc, đổng sự trưởng cũng đi công tác rồi, cho nên hôm nay bảo dì đến dọn dẹp đồ cho con.”

“Oh.”

“Cót két” một tiếng cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy đi tới, giọng nói lạnh lùng chỉ có thiếu niên mới có: “Để cháu thu dọn cho, dì đi nghỉ ngơi đi.”

“Ồ, được, vậy làm phiền cháu rồi, bạn học.”

Sau khi dì bảo mẫu rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Ninh Triều sắp xếp gọn gàng quần áo của Liễu Tư Gia cho vào trong túi, sau đó lại thu dọn những thứ khác, đem nước hoa và son của Liễu Tư Gia đặt vào trong cái túi khác, lại lấy một chiếc túi vải hình tam giác màu xanh từ bên trong ra xâu lên ngón tay, hỏi Liễu Tư Gia:

“Đây là thứ gì vậy? Nhìn thấy khá cũ, nếu không thì vứt đi.”

Liễu Tư Gia nằm trên giường bệnh uể oải nhìn qua, ánh mắt ngưng đọng, trở mình bò xuống giường, đi đến trước mặt Ninh Triều, giật lấy chiếc túi hình tam giác, nói:

“Không được vứt.”

Ninh Triều nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Liễu Tư Gia, cợt nhả hỏi: “Tiểu thịt tươi nào tặng à?”

“Không phải, bạn cùng bạn của cậu tặng.” Liễu Tư Gia cẩn thận lau bùa may mắn.

Sự việc đã thế này, đến ba chữ Lâm Vi Hạ cô cũng không dám gọi.

Mặc dù đã cũ kỹ, còn lộ đường may ra ngoài.

Vẫn là không thể vứt.

Đây là chiếc bùa may mắn mà lúc trước Lâm Vi Hạ cho Liễu Tư Gia, mỗi người một cái, cái của Lâm Vi Hạ luôn được treo trên cặp sách, một cái khác thì được Liễu Tư Gia mang theo bên mình.

Chỉ là thấy cảnh sinh tình, Liễu Tư Gia ngồi bên mép giường, cầm chiếc bùa may mắn màu xanh biển, giơ chân lên đá nhẹ vào Ninh Triều đang thu dọn đồ đạc, hỏi:

“Này, cậu ấy thế nào rồi?”

“Muốn biết à,” Ninh Triều lộ ra hàm răng trắng, nói chuyện buồn cười, “Tự liên hệ cậu ấy đi, trốn tránh thì có bản lĩnh gì.”

Hiếm thấy, Liễu Tư Gia không trả lời, rủ lông mi xuống: “Cậu ấy có lẽ không muốn gặp tôi đâu.”

Đời người khi gặp phải trận ốm nặng, rất nhiều sự việc sẽ được nghĩ thông, tỉnh ngộ ra. Khoảng thời gian đó, khi cô đang ăn kiêng nghiêm trọng nhất, ba cô thường xuyên đi công tác không ở nhà, có lúc cô rất muốn gặp ông ấy, nhưng mỗi lần chỉ có thể liên lạc trong điện thoại. Còn mẹ cô… … khoảng thời gian đó, cũng là lúc cô cảm thấy mất kiểm soát nhất, cho nên liều mạng nắm lấy mọi thứ.

Cho nên làm tổn thương người bạn đối với cô tốt nhất.

Liễu Tư Gia xì mũi, cất chiếc bùa may mắn vào túi, lại giơ chân đá Ninh Triều một cái, nói:

“Ninh Triều cậu mang tôi chạy trốn đi, tôi một chút cũng không muốn đến viện điều dưỡng ngu ngốc ở ngoại ô kia một chút nào.”

Nói là viện điều dưỡng, chữa trị tốt bệnh cho cô, thực ra chính là nơi chữa bệnh bằng cách cấm túc, trở thành một con chuột bạch bị đám người kia kiểm soát, không khác gì bệnh viện tâm thần.

“Tôi không có tiền.” Ninh Triều trả lời

“Tôi có.” Liễu Tư Gia nhìn thẳng vào cậu.

“Tôi không biết phải đi đâu?” Ninh Triều nói.

“Đi đâu cũng được.” Liễu Tư Gia nói.

“Chứng minh thư của tôi hết hạn rồi.” Câu nói này là lừa người.

“Bỏ đi.” Liễu Tư Gia đáp.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, Ninh Triều thu dọn hành lý xong, âm thanh kéo khóa trong không gian yên tĩnh vang lên cực kỳ lớn. Trong lòng Liễu Tư Gia nảy sinh một cảm giác bất lực, nặng nề ngả mình xuống giường, chỉ cảm thấy âm thanh vang lên giống như lăng trì.

*

Sau khi Lâm Vi Hạ rời khỏi nhà Phương Gia Bội, cả người mệt mỏi vô cùng, đầu óc mê man, các cơ quan nội tạng dường như bị người khác đánh vỡ.

Về đến nhà, Lâm Vi Hạ mở cửa tủ lạnh màu xanh lá, rót cho mình một ly nước đá. Cô ngồi xổm xuống cửa tủ lạnh uống nước, ánh mắt đờ đẫn không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc cô nhỏ tan làm quay về nhà, treo túi quải lên cánh cửa, vừa nhìn thấy Lâm Vi Hạ ngồi xổm ở đó như một con mèo hoang, lập tức cằn nhằn:

“Trời ơi, bà cô nhỏ của tôi, không phải đã nói con huyết áp thấp thì không được ngồi xổm sao, một lát lại ngất xỉu——”

Cô nhỏ vừa nói xong, một gáo nước lạnh dội lên người cô nhỏ, “xoảng” một tiếng, ly thủy tinh vân gió màu trắng rớt xuống mặt đất, Lâm Vi Hạ cũng ngã xuống theo.

Cô nhỏ lập tức gọi Cao Hàng, vô cùng lo lắng đưa Lâm Vi Hạ đến bệnh viện. Lâm Vi Hạ lên cơn sốt cao, sốt đến mức nửa đêm vừa hạ xuống, lại sốt cao thêm một trận, giày vò người nhà cả một đêm.

Sau khi Lâm Vi Hạ khỏi bệnh rất ít nói chuyện, tính cách càng lạnh nhạt hơn trước. Cô nhỏ chỉ nghĩ cô bởi vì áp lực thi đại học, mỗi ngày đều thử mỗi loại canh khác nhau hầm cho cô uống.

Cao Hàng cảm thấy chị gái của cậu thay đổi có chút kỳ lạ, nhưng lại nói không được kỳ lạ ở đâu, cuối cùng chỉ có thể trách bản thân đa nghi.

Ban Thịnh là người nhận ra Lâm Vi Hạ thay đổi nhanh nhất, thậm chí đến việc bị bệnh cô còn không nói cho cậu biết, đến khi Cao Hàng nói cho Ban Thịnh thì cậu mới biết.

“Bị bệnh tại sao không nói?” Ban Thịnh đưa sữa bò cho cô.

Lâm Vi Hạ lắc đầu: “Không phải là việc lớn gì, huống hồ tôi đã khỏe rồi.”

Lại đến cuối tuần, Lâm Vi Hạ ngồi trước bàn học trong nhà làm bài tập, điện thoại bên cạnh rung lên, cô nhấn vào xem, là tin nhắn của Ban Thịnh:

Ban:【Đi lướt sóng không? Tôi dạy cậu.】

Lâm Vi Hạ gõ chữ trong khung trò chuyện “không đi đâu”, suy tư một lúc lại xóa dòng chữ đó đi.

Xia:【Không đi.】

Tin nhắn sau khi gửi đi, quả nhiên, Ban Thịnh lại không gửi thêm tin nhắn nào để thuyết phục cô nữa. Một người kiêu ngạo như cậu, gọi một lần bị từ chối sẽ không hạ mặt mũi tìm cô nữa.

Lâm Vi Hạ tiếp tục làm bài tập, làm xong vừa vặn là trời nhá nhem tối, cô bắt đầu nấu cơm cho cả nhà ăn, ăn xong thì cô ra ngoài chạy bộ với cô nhỏ.

Hai hôm nay Ban Thịnh lần lượt gửi tin nhắn cho cô, Lâm Vi Hạ không thường xuyên mang theo điện thoại bên mình, đợi lúc cô quay về xem tin nhắn của Ban Thịnh thì đã rất muộn rồi.

Có lúc cô sẽ trả lời, có lúc lựa chọn làm lơ.

Thứ hai, thời tiết càng ngày càng nóng, khí nóng dày đặc khó có thể tản đi. Lâm Vi Hạ đeo cặp sách bước vào lớp học, đang đứng ở hành lang, vừa định đi về phía trước, “bộp” một tiếng đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc.

Dời tầm mắt lên là bảng tên đeo trên ngực trái của nam sinh, khắc hai chữ Ban Thịnh.

Mùi hương gỗ mun quen thuộc, ngước mắt lên trên, liền nhìn thấy áo sơ mi đồng phục của cậu được nới lỏng ra hai nút, lộ ra xương cổ họng. Ban Thịnh trực tiếp chặn cô lại, kéo cánh tay cô, cúi thấp cổ nhìn cô, mở miệng:

“Cậu có chuyện.”

“Không có.” Lâm Vi Hạ trả lời.

“Không trả lời tin nhắn.” Ban Thịnh chỉ ra.

Lúc này Lâm Vi Hạ mới nhìn thẳng vào cậu, âm thanh nói ra nhẹ nhàng nhưng trực tiếp làm tổn thương người khác:

“Pháp luật không quy định tôi nhất định phải trả lời tin nhắn của cậu đúng chứ.”

Ban Thịnh dần dần buông lỏng sức lực đang nắm chặt cổ tay cô, nhìn cô, trực tiếp hỏi:

“Có ý gì?”

Lâm Vi Hạ thả vai xuống, lắc đầu, hơi thở công kích trên người cũng biến mất: “Xin lỗi, gần đây bị bệnh nên hơi mệt.”

Sau cuộc trò chuyện lần này, giao tiếp giữa hai người càng ngày càng ít. Hai người không còn thân mật, cùng ra cùng vào như lúc trước, xa cách hơn rất nhiều.

Mặc dù hai người vẫn cùng nhau về nhà, sữa bò của Ban Thịnh vẫn đưa cho Lâm Vi Hạ như thường lệ, nhưng sự hòa hợp giữa hai người càng lúc càng trầm mặc, giống như có thứ gì nằm ngang ở giữa.

Còn hơn 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, hầu hết mọi người đều đang tất bật chạy nước rút, một số phụ huynh sau khi lót đường cho con mình xong vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Rất nhanh đã có người chú ý được giữa hai người có gì đó không đúng.

Khi Lâm Vi Hạ và Phương Mạt cùng nhau thảo luận bài kiểm tra, một tiếng cười “ầm” vang lên từ hành lang cách đó không xa. Lâm Vi Hạ nhanh chóng lướt sơ qua các câu hỏi trên bài kiểm tra, vừa nhìn vừa đọc: “Nếu như tấm ván thẳng AB được đặt nghiêng một góc, điểm P trên tấm bảng nằm gần điểm A hơn——”

“Anh Ban Thịnh, anh xem cậu ta!”

Là giọng nói của Lý Sanh Nhiên.

Lâm Vi Hạ thoáng thấy bàn tay sơn kim tuyến lấp lánh đặt lên trên khớp xương nhô ra trên cổ tay của Ban Thịnh, đầu ngón tay trắng mịn đang ấn vào mạch máu xanh nhạt.

Không nhìn tiếp nữa, cô tiếp tục làm bài vật lý.

Ban Thịnh lười biếng đứng ở đó, âm thầm rút tay về, nhìn Lý Sanh Nhiên một cái, cô ta liền kéo mở khoảng cách giữa hai người ra.

Ban Thịnh lúc này mới coi thường giơ ngón tay lên, bảo một nam sinh khác qua đây.

“Hệ số ma sát giữa khối gỗ nhỏ và cơ năng giảm dần từ A đến B——”

“Làm gì Lý Sanh Nhiên vậy?”

Là âm thanh của Ban Thịnh.

Phát âm của cậu vẫn luôn rõ ràng, giống như cục đá trong chiếc ly, giọng điệu lạnh lùng và độc nhất vô nhị, chỉ một câu hỏi như vậy, đối phương im bặt nửa ngày, không trả lời được.

[Ban Thịnh đối với mày tốt nha, ra mặt giúp mày.]

[Tất nhiên rồi, Ban Thịnh là anh trai tao.]

[Tao sao lại không có anh trai chứ, tao cũng muốn có một người anh như vậy.]

Lâm Vi Hạ không lạnh không nhạt thu ánh mắt về, cô cúi đầu nhìn xuống bài kiểm tra, phát hiện chất lượng tờ giấy kiểm tra do nhà trường tự in không tốt lắm, mùi mực nồng nặc, dưới chữ A còn có một dấu chấm đen.

__________________

Lời của tác giả:

Bài vật lý lấy trên baidu.