Em Nghe Thấy Được

Chương 47: Xấu hổ

Năm mới trôi qua, kỳ nghỉ đông rất nhanh đã kết thúc, ngày đầu tiên trở lại trường học, Lâm Vi Hạ nhìn các học sinh trực nhật bắt đầu viết số đếm ngược thời gian ở một góc trên bảng đen, cô chợt nhận ra.

Đây là học kỳ cuối cùng của bọn họ ở Thâm Cao.

Cuộc sống cao trung của bọn họ sắp phải kết thúc rồi.

Nhưng cô không ngờ rằng, học kỳ mới đến chưa được bao lâu, trường học lại xảy ra một vụ náo loạn. Lâm Vi Hạ ôm chồng sách dày đặc bước ra khỏi phòng làm việc.

Cô rất nhanh đã phát giác ra được có điều không đúng, các nam sinh tụm năm tụm ba đứng trên hành lang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt phấn khích, liên tục có tiếng bàn tán, trong đó còn xen lẫn một hai tiếng kinh ngạc và xem thường.

Quay về lớp học bầu không khí cũng như vậy, các bạn học dựa lưng vào thành bàn, tụ tập lại với nhau nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt thỉnh thoảng lại đổ dồn về chỗ ngồi của Phương Gia Bội.

Lâm Vi Hạ ngồi xuống, vỗ vai của Phương Mạt, ánh mắt nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của Phương Mạt do dự, liếc mắt nhìn ghế trống ở phía trước một cái, xoay người thấp giọng nói với cô: “Cậu lên web Y C H xem đi, có người đăng bài về Phương Gia Bội trên đó, bây giờ đám nam sinh kia đang bàn tán về cậu ấy.”

Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, đăng nhập vào trang web Y C H, vừa đăng nhập vào giao diện sơ sài kia thì phát hiện có người đăng lên một bài viết, bên cạnh bức ảnh còn kèm theo một dòng chữ nóng hổi, cô nhấn vào xem:

“Nữ sinh này có phải là học sinh của lớp 12-1 không, đoán xem tôi bắt gặp cậu ấy ở đâu?”

Bài đăng đính kèm một bức ảnh, bố cục có chút mơ hồ, rõ ràng có thể nhìn ra được là chụp nhanh. Phương Gia Bội mặc chiếc áo hoodie màu xám, vẻ mặt chần chừ đứng trước phòng điều trị ngoại trú của khoa truyền nhiễm.

Rất nhanh đã có người bình luận, những tiếng bàn tán càng lúc càng cao lớn hơn:

[Cối xay gió Slam Dunk]: Con mẹ nó, không phải chứ ??? Có bầu rồi ???

[Bóng đá là lẽ phải của tôi]: Bị ngốc à, người ta đến khoa truyền nhiễm, có thể là mắc bệnh, lần trước tao thấy cậu ấy ở cùng với một người bên ngoài trường học.

[Naruto Uzumaki]: Ngạc nhiên quá, người này có bề ngoài là một học sinh quy củ an phận, nhưng thực tế cuộc sống lại hỗn loạn, bừa bãi ha.

[Ngũ kim quản đốc]: Đây tuyệt đối là một tin tức lớn, trường học rất nhanh sẽ biết. Loại người này thật là không đứng đắn.

Bài đăng càng lướt xuống sâu, cô phát hiện những người có ID là nam sinh càng nói những lời ghê tởm, phía sau có một tài khoản của nữ sinh ID tên là [Cầu nguyện mặt trăng] đứng ra nói: Tin này nếu không có bằng chứng xác thực vẫn là không nên diễn giải đâu, nó làm tổn thương nữ sinh rất lớn đấy.

Nhưng phát ngôn này rất nhanh đã bị che đậy bởi những bình luận mang tính công kính và suy đoán chủ quan, giống như một độ sôi, liên tục tràn ra xung quanh, bao vây Phương Gia Bội tiến hành diễn giải suy đoán.

Lâm Vi Hạ không muốn đọc thêm nữa, thoát ra khỏi trang web vứt điện thoại vào trong ngăn kéo, lúc này, chuông vào lớp đúng lúc vang lên, Phương Gia Bội rất nhanh đã quay về lớp, tóc mái dài che khuất biểu cảm trên mặt, nhưng hơi thở trên người Phương Gia Bội ảm đạm, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Vi Hạ không biết bản thân Phương Gia Bội có biết việc này không, nhưng những ánh mắt suy đoán xung quanh khiến cô ấy càng không thoải mái, Phương Gia Bội quay về chỗ ngồi, nhét mình vào trong áo hoodie lớn, hận không thể thu nhỏ thành một cái bóng đen.

Không ai nhìn thấy được.

Học xong một tiết tiếng anh, Phương Gia Bội nhanh chóng chạy ra ngoài. Năm phút sau, Phương Mạt quay đầu lại báo cáo diễn biến mới nhất của sự việc cho Lâm Vi Hạ nghe, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô, giọng nói ngạc nhiên:

“Hạ Hạ, cậu xem, bài đăng kia đã bị xóa sạch, những tài khoản phát ngôn ác ý bị admin cấm ngôn rồi, đám nam sinh kia thật quá đáng.”

Lâm Vi Hạ ngước mắt quét qua, mở miệng: “Vậy tốt rồi.”

Nhưng xóa bài cũng không thể ngăn được sự phát triển của sự việc, phạm vi vụ việc Phương Gia Bội đến khoa truyền nhiễm của bệnh viện càng ngày càng lan rộng, chẳng bao lâu, sự việc cuối cùng cũng bùng nổ.

Trước giờ học thể dục buổi chiều, học sinh lề mề đi đến phòng thay đồ thay quần áo thể dục. Lâm Vi Hạ đi đến ngăn chứa đồ, cô đi tìm mã số tương ứng, mở ngăn kéo ra.

“Đùng” một tiếng, Phương Gia Bội đứng cách đó không xa cũng mở ngăn chứa đồ của mình ra, cô ấy đứng trước tủ cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.

Đột nhiên, một bàn tay vươn qua, trực tiếp giật lấy điện thoại của Phương Gia Bội. Phương Gia Bội lập tức duỗi tay ra giật lấy, Trịnh Chiếu Hành tự cho rằng hắn đang giơ điện thoại lên như một chiến binh chiến thắng, hắn nhanh chóng đọc màn hình mà Phương Gia Bội đang dừng, phát ra một tiếng hét ồn ào.

Sau đó hắn nhanh chóng truyền điện thoại cho đàn em phía sau, người người truyền nhau đọc.

“Ha, hóa ra cô thật sự mắc bệnh, cái gì —— bị nhiễm Chlamydia*, này, đời tư của cô hỗn loạn như vậy à.”

*chi vi khuẩn ký sinh nội bào

“Con mẹ nó, là thật này.” Một tên đàn em khác cầm lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại của Phương Gia Bội cho mọi người xem.

Các bạn học trong lớp đang đứng trước tủ đồ lấy quần áo, có người còn đang đứng trò chuyện, nghe thấy vậy liền nhìn qua xem, những ánh mắt, những tiếng bàn tán xì xầm truyền đến.

Khuôn mặt của Phương Gia Bội đỏ đến mức kỳ quái, cố gắng kéo cánh tay của nam sinh kia, không ngừng nói: “Trả lại cho tôi, trả cho tôi.”

Đàn em của Trịnh Chiếu Hành bị kéo làm cho mất kiên nhẫn, một mặt ghét bỏ dùng cùi chỏ đẩy một cái, “ầm” một tiếng, cả người Phương Gia Bội loạng choạng ngã xuống đất, mặt của Phương Gia Bội nằm trên sàn nhà mà người khác đã giẫm đạp lên không biết bao nhiêu lần, mái tóc vương vãi rối loạn.

Phương Gia Bội vẫn không ngẩng đầu lên.

Điện thoại nhanh chóng được truyền đến trên tay Trịnh Chiếu Hành, hắn cười một tiếng: “Tao có phải nên cách xa cô ta một chút không, thật là bẩn.”

Đám đông đứng xem xung quanh tự động lùi về sau hai bước, Phương Gia Bội đang nằm sấp trên mặt đất ngẩng mặt lên, kích động hét lớn: “Tôi không có!”

Lâm Vi Hạ đứng trước ngăn chứa đồ, bàn tay trắng nõn nắm chặt chiếc chìa khóa đang cắm trong lỗ khóa, móng tay trắng bệch, rất dùng lực.

“Đùng” một tiếng, cánh cửa của tủ chứa đồ màu xanh bị đóng sầm lại, nặng nề phát ra một tiếng vang lớn, mọi người đều bị giật mình, quay đầu lại nhìn.

Lâm Vi Hạ đi về phía bọn họ, cô ngước mắt lên nhìn đàn em của Trịnh Chiếu Hành một cái, bình tĩnh lên tiếng:

“Điện thoại.”

Hào quang của Lâm Vi Hạ rất mạnh, đôi mắt màu hổ phách trầm tĩnh lại lạnh lùng bức ép người khác, tay của nam sinh run một cái đưa điện thoại cho cô.

Điện thoại cầm trong tay, Lâm Vi Hạ quét mắt qua, nhẹ nhàng hỏi Phương Gia Bội: “Báo cáo bệnh viện có chưa?”

“Cái gì?” Phương Gia Bội sững sờ một giây, lập tức lắc đầu, ngập ngừng nói: “Chưa có.”

Phương Gia Bội vẫn chưa đi làm xét nghiệm, hôm đó chạy đến bệnh viện định kiểm tra nhưng vì sợ hãi mà chùn bước.

Lâm Vi Hạ lại nhìn bọn họ một lần nữa, hỏi:

“Chứng cứ đâu?”

“Cái gì?” Đinh Lập lúc nãy còn đắc ý bày tỏ quan điểm bây giờ sắc mặt liền đông cứng lại.

Đám đông đứng quan sát nhanh chóng nổi lên một trận bàn tán không nhỏ. Chỉ dựa vào một cái lịch sử tìm kiếm mà kết luận người khác, có phải rất quá đáng không? Dựa vào tin đồn và vu khống để gắn mác người khác, chứng cứ của cậu đâu?

Biểu tình của Đinh Lập sắp không giữ vững được nữa.

Trịnh Chiếu Hành nghểnh cổ, giọng nói cộc cằn: “Đây con mẹ nó là bệnh truyền nhiễm, lão tử vu oan ai rồi?”

Lâm Vi Hạ một tay giữ cổ của Phương Gia Bội, choàng qua vai cô ấy kéo cả người Phương Gia Bội đứng dậy, nghe vậy liền quay đầu, không lạnh không nhạt liếc nhìn hắn một cái:

“Thiếu hiểu biết, hơn nữa bắt nạt nữ sinh cậu có lý?”

“Nhiễm Chlamydia ngoài lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙© ra, còn có thể do lây nhiễm gián tiếp, đến trung tâm thương mại dùng nhà vệ sinh công cộng cũng có thể vô tình gây lây nhiễm gián tiếp.”

Lâm Vi Hạ đứng lên, đôi mắt của cô long lanh và sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đám nam sinh lan truyền tin đồn thất thiệt, mở miệng:

“Bị bệnh không xấu hổ, ngược lại tôi còn cảm thấy những người mượn tìиɧ ɖu͙© để chế nhạo người khác mới đáng xấu hổ.”

Câu nói này của Lâm Vi Hạ giống như một cái gai mềm, đâm vào mỗi người bọn họ, một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Trịnh Chiếu Hành bị làm không bước xuống bậc được, hắn dùng lực cắn răng hàm sau của mình, biểu tình trên mặt u ám và quái đản, nhìn cô: “Mày nhớ kỹ cho tao, mày với Ban Thịnh, một trong hai đứa mày sớm muộn cũng chết trên tay lão tử.”

Lâm Vi Hạ không quan tâm bọn hắn, dìu Phương Gia Bội ra khỏi hành lang, đến phòng y tế.

Đối mặt với đám nữ sinh đột ngột xông vào, Lâm Vi Hạ nói rõ nguyên nhân với giáo viên.

Giáo viên y tế nghe xong chỉnh mắt kính nhìn nữ sinh trầm mặc hiền như khúc gỗ, quay lại nhìn Lâm Vi Hạ, nhẹ nhàng nói:

“Em làm rất tốt.”

Đối với bệnh trạng này, giáo viên y tế đã kê cho Phương Gia Bội một số loại thuốc thông thường, cuối cùng phổ cập cho cô ấy rất nhiều kiến thức, an ủi và động viên Phương Gia Bội nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra và điều trị.

“Hai tháng trước em liên tục bơi lội ở hồ bơi gần nhà.” Phương Gia Bội bất an nhéo ngón tay.

Giáo viên y tế gật đầu: “Vậy là phải rồi, rất có thể là nguyên nhân này.”

“Thế này, cô gọi điện cho phụ huynh em đến trường đón em đưa đi bệnh viện làm kiểm tra thì sao?” Giáo viên y tế bật máy tính của trường lấy hồ sơ liên lạc của học sinh.

Vẻ mặt của Phương Gia Bội lập tức thay đổi, khẩn trương và thất thố: “Cô, có thể đừng nói cho bọn họ không, em không muốn bọn họ biết được, nếu như có bệnh thật thì sao.”

Động tác của giáo viên y tế ngừng lại, nhất thời trở nên khó xử, Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh lên tiếng, đặt bàn tay lên tay của Phương Gia Bội, nói:

“Tớ đi cùng cậu.”

“Vậy quá tốt rồi, em đi cùng em ấy trước, một lát nữa cô tan làm sẽ đến đón hai em, tình hình tiếp theo cô sẽ xử lý.” Giáo viên y tế lập tức làm đơn xin nghỉ cho hai người.

Trong thời gian chờ đợi, Lâm Vi Hạ gửi tin nhắn cho Ban Thịnh bảo cậu lên lớp học trước.

Cuối cùng, hai nữ sinh sóng vai nhau rời khỏi vòng y tế, lúc đóng cửa lại, không khí truyền đến những tiếng hàn thuyên, lơ lửng trong ánh nắng chiều chói chang.

“Cảm ơn.” Giọng nói chân thành hổ thẹn khôn xiết.

“Không có gì.”

Khi Lâm Vi Hạ dìu Lâm Vi Hạ đi ra, những nữ sinh quan sát lúc nãy luôn đứng giữ cửa phòng y tế, một mặt lo lắng hỏi: “Không sao chứ.”

“Thật quá đáng, đám người Trịnh Chiếu Hành hèn hạ.” Một nữ sinh mắng.

“Không sao, là vấn đề hồ bơi.” Lâm Vi Hạ thay Phương Gia Bội nói.

Rất nhanh, báo cáo kiểm tra của Phương Gia Bội được đưa ra, là nhiễm chlamydia, nguyên nhân là do Phương Gia Bội tiếp xúc với người mắc bệnh ở hồ bơi công cộng, cuối cùng bị lây bệnh.

Tóm lại nhận được trong sạch.

Trong đám đông sẽ luôn có người lý trí. Rất nhanh, có nữ sinh đăng bài trên trang web Y C H, mặc dù trang web này thô sơ, một màu lại còn tối om, nhưng càng lúc càng có nhiều học sinh vào trang web này xin giúp đỡ hoặc thảo luận một số chuyện.

Có người đăng bài viết—— “Đối diện với tìиɧ ɖu͙©, chúng ta với tư cách là học sinh cao trung thật sự có nên xấu hổ không?”, bài viết nhanh chóng trở thành một chủ đề nóng trên diễn đàn.

Lầu chủ nói thế này: Không biết mấy hôm nay mọi người có theo dõi sự việc xảy ra trong hai hôm này không, lịch sử tìm kiếm thông thường trong điện thoại của một nữ sinh, chỉ là lây nhiễm liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, có một đám nam sinh mượn điều này để lan truyền tin đồn, bắt nạt nữ sinh kia. Mọi người nghĩ như thế nào?

[Mùa hè đặc biệt]: Một câu thôi, đám nam sinh trong trường không cần tôi phải nói rõ nữa đâu nhỉ, thật sự rất độc ác.

[Mặt trăng hôm nay thật đẹp]: Nữ sinh chúng ta vốn dĩ ở vị trí yếu thế, còn gặp phải việc này. Hơn nữa, giáo dục giới tính của chúng ta không đủ nhiều, tôi đều quên mất trong sách giáo khoa sinh học hồi cấp hai đã dạy cái gì rồi, rất phiền, bởi vì tiếng cười nói của đám nam sinh lúc đó lấn át đi tiếng dạy của giáo viên.

[Mặt trăng mặt trăng]: Lầu trên đã nhắc nhở tôi, khi học cấp hai ngực của tôi phát triển nhanh hơn bạn bè cùng trang lứa, lúc đó sờ vào có chút đau, tôi lo lắng muốn chết, sau này mới biết đây là phát triển bình thường ở tuổi dậy thì. Nhưng đám nam sinh trong lớp bắt đầu cười nhạo tôi là đồ ngực bự, đi trên đường luôn nhận được ánh mắt giỡn cợt và chỉ trỏ của bọn họ, điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi khi đó. Tôi mặc quần áo rộng thùng thình cả ngày, cố tình dùng áo nịt ngực để những tiếng bàn tán xì xầm trên người tôi biến mất đi, điều tồi tệ nhất là, ngực tôi bắt đầu bị hóp lại, cơ thể càng lúc càng xấu đi. Nếu như phổ cập giáo dục giới tính nhiều hơn vào lúc đó, nam sinh và nữ sinh đều sẽ hiểu rằng đây là một cấu trúc cơ thể bình thường, có phải điểm chế nhạo này không thể ngăn cản được đúng không?

[Mộng tỉnh đúng lúc]: Đau lòng cho lầu trên. Tôi ở đây kể một câu chuyện, nếu người kiểm duyệt có thể nhìn thấy thông tin thật của tôi đằng sau tài khoản này, xin đừng tiết lộ ra ngoài. Vào kỳ nghỉ hè năm cấp ba, bố mẹ đưa tôi đi chơi thành phố cổ ở Tây Nam, bởi vì khi đó đi xe du lịch thuê cho nên chúng tôi quen biết một đôi vợ chồng, có lẽ khoảng 30 tuổi, hai người họ rất nhiệt tình cũng rất thú vị, bố mẹ tôi cũng có thể trò chuyện với bọn họ.

Khi ngồi trên thuyền ông chú kia kể tôi nghe phong tục quê hương của hai người họ, ông ta còn đùa rằng nếu tôi đến chỗ bọn họ chơi, ông ta sẽ tặng cho tôi một con ngựa để cưỡi, nhất định sẽ tiếp đón tôi nồng nhiệt. Woa, lúc đó tôi thật sự rất vui vẻ, cảm giác như quen được một người bạn mới vậy.

Buổi tối chúng tôi chạy đến bức tường cổ để xem lửa trại, khi đó tôi đang đứng bên cạnh của người vợ, ông chú kia không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi đang nghiêm túc xem tiết mục ở bên dưới, cảm giác hơi thở của đàn ông sát lại rất gần, luôn cảm thấy sau lưng có người không ngừng cọ xát vào mình, cảm giác kỳ lạ dâng lên, tôi đứng một lúc cảm thấy khó chịu thì bỏ đi. Tôi khi đó nghĩ là quá nhiều người, người người đều chen chúc nhau cho nên ông ta mới vô tình đυ.ng phải tôi, lúc đó không dám nói với bố mẹ. Rất lâu sau này, tôi đọc được tin tức nóng trên weibo, bên dưới bình luận có rất nhiều nữ sinh chia sẻ trải nghiệm bị quấy rối của bản thân, tôi lén lút tìm kiếm trên mạng, nhớ lại chi tiết lúc đó mới biết đó là quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

[Ngày mưa]: Con mẹ nó, ôm ôm lầu trên.

[Hươu cao cổ]: Buồn nôn, loại đàn ông này thật ghê tởm. Vẫn may cậu không xảy ra chuyện gì.

[Đừng hỏi tại sao]: Lúc trước vào kỳ nghỉ hè năm cấp hai, bố mẹ tôi cho tôi tham gia trại hè giáo dục giới tính, tôi học được rất nhiều điều ở đó, sau này tôi còn tìm video của giáo viên đó xem đi xem lại nhiều lần. Tôi còn nhớ có một điểm thầy ấy nói rất hay, tôi khi đó còn ghi chép lại, nguyên văn câu nói của thầy ấy có lẽ là như thế này—— “Mông và mặt không có gì khác biệt, chúng đều là các cơ quan của cơ thể chúng ta, chúng ta nên nghiêm chỉnh với cơ thể của bản thân, nhận thức quyền cơ thể của chính mình.”

Ngoài ra, thầy ấy còn phổ cập kiến thức quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cũng như những kiến thức sinh lý, tâm lý, kiến thức tuổi dậy thì của lứa tuổi học sinh vị thành niên. Thực ra nhà trường nên chú trọng phương diện này, đối với chúng ta rất có lợi.

[Người nói dối phải nuốt ngàn cây kim]: Ủng hộ! Này, có bạn nào nằm trong ban biên tập không? Giáo dục giới tính của chúng ta quá ít, có thể phản ánh với nhà trường, xin phép in ấn xuất bản các tài liệu quảng cáo hoặc tờ rơi, những người trên diễn đàn đều tham gia câu lạc bộ phải không. Chỉ cần tham gia vào câu lạc bộ đều có thể tiện tay lấy đọc, tốt biết bao, đúng lúc cho mấy đứa ngốc kia phổ cập kiến thức phổ thông một chút.

[Gửi thư cho cậu]: Giơ tay! Tôi vừa vặn ở trong ban biên tập của trường, có thể phản ánh làm đơn xin với thầy giáo xem sao, thầy ấy có lẽ sẽ giúp đỡ chúng ta.

[Mộng tỉnh đúng lúc]: Vậy để tôi thống kê những tài khoản trong bài đăng này nằm trong câu lạc bộ nào, mọi người đều phân công nhau làm đi.

[Mèo nhỏ]: Tôi cũng giúp đỡ, thực ra không chỉ có thể đặt ở trong câu lạc bộ, còn có thể đặt những quyển sổ phổ cập kiến thức phổ thông như vậy ở các góc khuôn viên trường.

[Khi nào mới chiến thắng]: Tính tôi nữa, lão tử tối nay không xem bóng rổ luôn.

[Gửi thư cho cậu]: ? ? ? Cậu là nam?

[Khi nào mới chiến thắng]: Nam thì sao, tôi lại không giống bọn nam sinh đó!

… …

Một nhóm bạn bè trên mạng này đã thức trắng đêm để làm bảng thống kê rất dài, ban biên tập của trường phụ trách tìm kiếm tài liệu, hỏi ý kiến giáo viên dạy môn sinh…, cuối cùng người phụ trách của ban biên tập đã được giáo viên xem xét và thông qua.

Nhóm bạn bè trên mạng này có thể ngoài đời bọn họ không quen biết nhau, chỉ là những người lạ lướt qua vai nhau, có thể là người bạn thân mới vừa cãi vã, nhưng bọn họ đều chung tay cố gắng giải quyết sự việc này.

Chẳng bao lâu sau, loạt cẩm nang phổ biến kiến thức đầu tiên đã sớm xuất hiện ở khuôn viên trong trường.

Gần như tin tức tập sách sẽ được duyệt in ấn vừa lộ ra, mọi người trong trường ai nấy cũng đều xôn xao. Rất nhiều người vỗ tay hoan hô, đây là trận chiến thắng đầu tiên của các nữ sinh bọn họ.

Nghe thấy tin tức này, Phương Gia Bội đang làm bài tập, cũng nhẹ nhàng cười theo một cái, Phương Gia Bội lơ đãng nhớ lại cảnh tượng Lâm Vi Hạ đưa cô vào nhà vệ sinh để rửa sạch các vết bụi trên mặt:

Nhà vệ sinh không một bóng người, vòi nước chưa đóng kỹ không ngừng nhỏ nước xuống, phát ra âm thanh “tích tắc”. Vòi nước được bật lên, Lâm Vi Hạ lấy khăn tay từ trong túi ra để dưới vòi nước, rồi bật lại.

Lâm Vi Hạ đứng trước mặt Phương Gia Bội, ánh mắt của cô dịu dàng, động tác di chuyển nhẹ nhàng và cẩn thận lau bụi trên mặt của nữ sinh, cố ý tránh né vết thương.

“Tại sao đối xử với tôi tốt như vậy, trên người tôi không có thứ cậu muốn.” Giọng nói của Phương Gia Bội mang theo âm thanh khóc nức nở.

Lâm Vi Hạ đưa tay vén mớ tóc mái dài và lộn xộn của Phương Gia Bội lên, để lộ một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhướng lông mi lên: “Cậu không để tóc mái trông rất xinh đẹp.”

“Tại sao?” Phương Gia Bội không nhịn được, khóc ra tiếng.

Lâm Vi Hạ nhìn cô ấy chậm rãi nói một câu.

______________

Lời của tác giả:

Bổ sung: Cư dân mạng trong bài nói khuôn mặt và mông là các cơ quan trên cơ thể chúng ta. Câu nói dài đó là của giáo sư Phương Cương nói.

Bởi vì trong thực tế bên cạnh đã từng có ví dụ như vậy, cũng muốn nhắc nhở mọi người một chút, mọi người khi ở bên ngoài, cố gắng hết sức giảm thiểu việc sử dụng nhà vệ sinh công cộng của trung tâm thương mại, tránh lây nhiễm tiếp xúc.