Ngoài quan tài sắt vang lên âm thanh va chạm đinh tai nhức óc, đứt hơi khản tiếng, dần dần hướng về tĩnh lặng.
Tề Lạc Nhân trốn trong không gian tối đen, lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình thả lỏng, không gian chật chội đem đến cho cậu cảm giác an toàn khó mà nói nên lời, loại tối tăm không ánh sáng thế này so với những nguy hiểm vô cùng vô tận ngoài kia, ngược lại khiến người ta tâm trạng thoải mái.
Mãi cho đến dưỡng khí đã không đủ, Tề Lạc Nhân mới cẩn thận từng li từng tí tay cầm chủy thủ đẩy cửa mở quan tài sắt ra.
Khi sợi nắng đầu tiên xuyên qua khe hở vào quan tài sắt bị phong kín, đến được trước mắt Tề Lạc Nhân, một cảm giác xúc động vì được gặp lại ánh sáng làm cậu thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại được, dưới ánh mặt trời, đình viện vốn khủng bố tuyệt vọng đã khôi phục lại bình thường, chỉ là trên đất vẫn còn đọng lại một bãi nước thép khô cứng và rương báu phát ra kim quang lấp lánh đang huyền phù ở giữa không trung khiến cậu như nhận ra mình đã trải qua một hồi khảo nghiệm cửu tử nhất sinh như thế nào.
Với lực chiến đấu trước mắt của cậu, căn bản không thể chính diện chiến thắng phù thủy đó, chỉ có thể dựa vào cách đầu cơ trục lợi để giành chiến thắng, chẳng qua theo như những gì diễn ra thì trò chơi này cũng không phải là không cho người chơi phổ thông con đường sống, chỉ cần có thể tìm được một đường sinh cơ, muốn sống cũng không phải là không có hi vọng.
Cũng đã trải qua nhiều lần vào sinh ra tử thế này rồi, chỉ mong rương báu lần này có thể đem đến món đồ tốt chút.
Tề Lạc Nhân đi lên trước, mở rương báu ra.
[Khe thẻ +1]
Tề Lạc Nhân sững sờ ngây ngốc, không biết nên nói cảm xúc bây giờ là kinh hỉ hay thất vọng nữa, chẳng qua trước mắt khe thẻ của cậu đích xác đã không đủ dùng, có thể tăng thêm 1 cái cũng tốt, nhìn chung có thể đem kĩ năng "Trời mưa thu quần áo" đặt vào khe thẻ để nó tiếp tục thời gian cooldown.
Sau khi phù thủy sống lại lần nữa chết đi, đình viện này đã khôi phục lại vẻ yên ả hiếm thấy, Tề Lạc Nhân cuối cùng cũng có thể nhìn rõ địa phương bị màn đêm che phủ ở phía trước, đây chắc hẳn là một cái góc xó giáp ranh với đình viện, đâu đâu cũng là cây cối, sau khi phù thủy tử vong đông cứng thành nước thép trông như một pho tượng vặn vẹo buồn cười đứng lặng ở đó, lại không có sức sống gì đáng nói.
Hửm? Hình như có thứ gì đó đang chớp sáng?
Từ một góc độ nào đó mà xem, trên nước thép khô cứng dường như có gì đó đang chiết xạ lại ánh sáng của mặt trời, thoạt nhìn đặc biệt óng ánh.
Tề Lạc Nhân đi lên trước, dùng ngón tay khẽ chạm vào khối tinh thể đó, nó từ trong nước thép đông cứng lăn ra, rơi trên mặt đất, được Tề Lạc Nhân nhặt lên.
Tinh thể chỉ to khoảng chừng cái móng tay, kì quái là trong khối tinh thể như pha lê này vậy mà có hai lỗ nhỏ đối xuyên nhau, hình như đã từng có người đem một sợi dây xỏ vào làm thành một sợ dây chuyền để sử dụng.
Khối tinh thể này thế nhưng lại không tan chảy dưới nhiệt độ cao? Tề Lạc Nhân tò mò nhìn hồi lâu với tinh thể, cũng không rõ nó rốt cuộc là vật gì, dứt khoát đặt nó vào trong balo đồ, nói không chừng sau này có thể có tác dụng.
Cũng là lúc nên rời khỏi nơi này rồi, cũng không biết Ninh Chu như thế nào...
Trong lòng lo nghĩ đến nữ thần, Tề Lạc Nhân đi về nơi đến lúc đầu.
Xuyên qua con đường mòn giữa rừng cây, cậu lại về đến nơi chất đầy các tượng điêu khắc, dưới mặt trời những pho tượng này sớm đã khôi phục lại như thường, không còn lại chút bộ dạng hung bạo dữ tợn lúc dưới ánh trăng nữa, Tề Lạc Nhân thậm chí còn đứng trước pho tượng có khuôn mặt y chang cậu hồi lâu, lúc này nó sớm đã không còn là dáng vẻ của cậu, mà là một chàng trai có thần tình lạnh lùng đang yên tĩnh đọc sách.
Đỉnh đầu truyền đến hồi tiếng kêu to thân thuộc, Tề Lạc Nhân lập tức ngẩng đầu nhìn, đại hắc điểu của Ninh Chu đã phát hiện ra cậu, bèn đáp xuống trên người pho tượng, hoạt bát lanh lợi đi đến cánh tay cậu.
"Chủ nhân của mày đâu? Cô ấy không sao chứ?" Tề Lạc Nhân gấp gáp hỏi.
Đương lúc hỏi, thì Ninh Chu đã từ đằng xa đi về phía cậu, trong thần tình lãnh đạm đó dường như đang ẩn hàm một tia lo lắng.
Tề Lạc Nhân nhanh chóng báo bình an: "Tôi không sao, phù thủy đó đã chết rồi, giống như lời gợi ý đã nói, cô ta hẳn là bị nhốt trong một quan tài sắt, bị đổ nước thép vào dẫn đến khí hóa, với lại còn biết thao túng dây mây xung quanh công kích, chẳng qua vận may của tôi không tệ..."
Đang nói, Tề Lạc Nhân đặc biệt nở nụ cười xán lạn với Ninh Chu, rất muốn trước mặt nữ thần mình ngưỡng mộ trong lòng bày ra dáng vẻ đáng tin của bản thân, đáng tiếc vết bầm tím và trầy da đầy người thoạt nhìn không hề có sức thuyết phục.
Ninh Chu hơi chau mày, trong đôi mắt xanh thẳm chợt sáng lên một tia cảm xúc nào đó khiến người xem không hiểu, Tề Lạc Nhân đang mặt mày hớn hở nói chuyện với cô ấy, không kịp đề phòng mà bị sờ sờ đầu, ngây người cứng họng. Nữ thần hình như đặc biệt thích sờ đầu cậu? Đây ý là muốn an ủi cậu ư?
Trong không khí dường như đang trôi nổi loại hơi thở không giống với dĩ vãng, Tề Lạc Nhân há miệng thở dốc, không biết có nên hay không tiếp tục nói khoác, vì thế dứt khoát hỏi tình hình của Ninh Chu: "Còn cô thì sao? Sau khi lên cây tôi phát hiện không thấy cô đâu, sau đó cô ra làm sao? Không gặp nguy hiểm gì đâu đúng không?"
Đường nhìn của Ninh Chu trôi sang một bên, mím môi không lên tiếng.
Tề Lạc Nhân nhất thời nóng nảy, không đợi cậu hỏi tiếp, đại hắc điểu chán nản phun ra mấy từ: "Bả lạc đường."
"..." Tề Lạc Nhân ngơ ngác nhìn Ninh Chu, cái gì, nữ thần vậy mà mù đường? Nữ thần cũng đỏ mặt luôn rồi, cô ấy còn xoay người sang chỗ khác, nữ thần nhất định là đang xấu hổ! Nữ thần của mình sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!
Tề Lạc Nhân bị manh đến đứng không nổi nhìn Ninh Chu đã đi xa đến mười mấy thước, lúc này mới đuổi theo, vừa đi vừa như vô tình mà thổ tào địa hình nơi này phức tạp còn gặp phải quỷ đánh tường đánh vòng đến cậu cũng choáng váng cả ra nên căn bản tìm không ra được đường chính xác, nỗ lực giải vây cái chuyện nữ thần lạc đường, song nữ thần dường như cũng không cảm kích gì, toàn bộ quá trình đều cúi đầu xem đường, thẳng đến khi đi ra ngoài đình viện, trở về trong địa cung, lúc này mới ngừng lại bước chân.
"Làm sao vậy?" Tề Lạc Nhân thấy lạ mà hỏi.
Ninh Chu từ trong balo đồ lấy ra một hộp thuốc thoa đưa cho cậu, Tề Lạc Nhân vội vàng uyển chuyển từ chối: "Lần trước cô đã đưa cho tôi rồi, không sao đâu bây giờ tôi cũng không còn đau nữa."
Nhìn thấy Ninh Chu vẫn một mặt không thừa nhận mà nhìn cậu, Tề Lạc Nhân đành phải móc ra thuốc thoa chuẩn bị ở những nơi bị bầm tím và trầy da xoa một chút, lúc trông thấy cậu cởi bộ áo khoác ngoài xuống lộ ra cánh tay và xương quai xanh, Ninh Chu nhanh gọn lẹ mà xoay người đi, ngược lại chim của cô ấy, rung đùi đắc ý với cậu, tùy tiện cẩu thả mà nhìn chằm chằm cậu.
Tề Lạc Nhân đã quen với chuyện nữ thần xấu hổ lắm rồi, một bên xoa thuốc cho mình một bên đang phỏng đoán nữ thần lúc trước đã sinh hoạt trong một hoàn cảnh như thế nào, thật sự quá đáng yêu rồi đi.
Đợi khi xoa xong thuốc, hai người liền đi đến điện phủ ở trung tâm địa cung, đoạn đường về lần này so với lúc đi càng thêm trầm mặc, Tề Lạc Nhân trộm nhìn sườn mặt Ninh Chu, không hiểu sao cảm thấy cô ấy hình như có tâm sự, trực giác cậu cho rằng hẳn có liên quan với cậu, nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện ra làm sao.
Chẳng lẽ nữ thần bởi vì cả quá trình đều bị lạc đường nên không gặp được BOSS mà không vui sao?
Chẳng qua nói đến cũng lạ kì, từ đình viện dưới ánh mặt trời cho đến sau khi bước vào đình viện dưới ánh trăng, cậu đánh vòng một hồi kha khá trong đình viện cũng không thấy Ninh Chu đâu, chẳng lẽ lúc đó hai người bị phân tách ra ở trong thứ nguyên bất đồng? Cho đến khi một trong hai người tìm thấy phù thủy và tiêu diệt cô ta, mới có thể cùng đem cả hai trở về lại đình viện dưới ánh dương?
Này trông cũng từa tựa như lần cậu bị lạc vào trong mê cung của chậu cá vàng ở bệnh viện vậy, cậu cũng bị thất lạc với đám người bác sĩ Lữ, sau cùng thậm chí Tô Hòa cũng biến mất theo, loại lực lượng bất tri bất giác chia cắt con người ta ở những thế giới song song khác nhau như thế này, thật quá khủng bố.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, Ninh Chu dừng lại, chắn trước người Tề Lạc Nhân, góc ngoặt phía trước có một bóng người chợt lóe, nhìn thấy hai người mà sửng sốt, có phần bối rối hỏi: "Các người gặp được phù thủy đó rồi sao?"
Là NPC đi cùng Tạ Uyển Uyển khi ấy, lúc ở điện phủ cô ta luôn không hé răng, chỉ cùng chị em Ngải Lệ Ngải Sa có chút tiếp xúc, dường như rất phòng bị với những người khác, Tề Lạc Nhân thậm chí còn không biết tên của cô ta. Chẳng qua cậu nghe Ngải Sa nói qua một cô thiếu nữ cùng thôn tên Isabelle, cũng bị đưa đến đây để tham gia hiến tế, cô ta còn có một người chị, 3 năm trước bị đưa đi hiến tế, và là một đi không trở lại, không biết có phải là NPC trước mắt này hay không.
"Ừm." Tề Lạc Nhân gật đầu, nếu NPC trước mắt chính là Isabelle trong lời của Ngải Sa, như vậy cậu hẳn có thể đoán được mục đích đến của cô ta.
Cô ta thoạt nhìn dường như hơi khẩn trương quá, còn mang theo chút lo âu hỏi: "Vậy cô có nhìn thấy người đó lớn lên có bộ dáng thế nào không? Có phần nào giống với tôi hay không?"
Quả nhiên...
Tề Lạc Nhân thở dài: "Cô là Isabelle đúng không? Ngải Sa từng nhắc về cô với tôi. Nữ phù thủy mà tôi gặp đã không còn nhìn ra được bộ dạng gì nữa rồi, vì vậy tôi cũng không biết cô ta có phải là người cô cần tìm không nữa."
"Cô ta... Cô ta biến thành bộ dạng như thế nào?" Thiếu nữ tràn đầy ý muốn cầu xin mà nhìn cậu, truy hỏi.
Tề Lạc Nhân chần chừ, cậu do dự không biết có nên đem hết thảy những gì cậu thấy nói ra hết hay không, nếu như nữ phù thủy kia thật là chị gái của cô ấy, vậy chân tướng cũng quá tàn nhẫn rồi, ò đúng rồi ha, còn có viên tinh thể nữa mà.
Tề Lạc Nhân từ trong balo đồ lấy ra viên tinh thể mình nhặt được, đặt vào trong lòng bàn tay cô ấy: "Tôi nhặt được thứ này, là đồ của chị cô đúng không?"
Isabelle đoạt lấy viên tinh thể, run rẩy mà rơi nước mắt: "Thật sự chị ấy... thật ư... không... không thể nào..."
Cảm xúc của cô ấy sụp đổ mà gào khóc điên cuồng.
Tề Lạc Nhân bơ vơ mà nhìn Ninh Chu, lại phát hiện cô so với cậu càng bất an hơn, từ thế đứng đến biểu tình đều cứng ngắc cả người, đầy mặt là bối rối lúng ta lúng túng. Xem ra không thể trông cậy vào nữ thần - hướng nội nhưng im lặng - đi dỗ dành em gái đau đớn vì mất đi người thân, Tề Lạc Nhân buộc lòng phải tự mình đi lên, không ngớt lời an ủi cô ấy hồi lâu, một bên xoa dịu một bên còn có chút hoang mang, dù sao cậu thế nhưng cũng đã đem chị ruột nhà người ta gϊếŧ chết thêm lần nữa... Tuy cô ta sau khi sống lại cũng không được xem là người sống.
"Tôi đã hiểu... 3 năm trước tôi mơ thấy một giấc mộng, trong mộng chị ấy bị nhốt trong một nơi tối tăm u ám, sau đó bị thiêu chết... sau khi tỉnh tôi phát hiện, bản thân đã mất đi một đoạn kí ức..." Sau khi khóc lớn một trận, cảm xúc của Isabelle dường như đã ổn định được phần nào, nhưng vẫn là thần tình chất phác, cằn nhằn liên miên nói chuyện 3 năm trước với Tề Lạc Nhân.
"Mất kí ức?" Tề Lạc Nhân mẫn cảm nhận ra bản thân hình như đã kích phát tình tiết đặc biệt nào đó, vội vàng lặp lại câu hỏi.
"Đúng, bởi vì tôi có thói quen viết nhật ký, nhưng ngày đó sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân nhớ không ra những chuyện trong nhật ký." Isabelle ngây ngốc nhìn mặt dây chuyền tinh thể trong tay mà nói, "Trên nhật ký có viết, chị gái bị đưa đi vào ngày đó, tôi rất lo lắng cho chị ấy, quyết tâm len lén đi theo, nhưng đợi sau khi tôi tỉnh dậy chỉ còn nhớ đến bản thân đã từng mơ thấy một ác mộng... Ngày hôm đó tôi rốt cuộc có lén theo hay không, tôi rốt cuộc có gặp mặt chị ấy lần cuối hay không... gì tôi cũng không nhớ..."
Theo lời trần thuật của Isabelle, hệ thống đột nhiên nhảy ra:
[Người chơi Tề Lạc Nhân, kích phát nhiệm vụ ẩn: Quá khứ phủ bụi. Trước khi nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy hoàn thành, giúp đỡ Isabelle tìm lại kí ức đã mất. Nhiệm vụ thành công thì sau khi sau khi hoàn thành nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy khen thưởng được tăng thêm, thất bại không trừng phạt.]
Tề Lạc Nhân lập tức nhìn sang Ninh Chu, cô ấy cũng vừa lúc nhìn cậu, Tề Lạc Nhân liền hiểu, xem ra cả hai người đều nhận được nhiệm vụ này.
Một nhiệm vụ ẩn tàng không phải nhiệm vụ nhánh.
-----------------------------------
P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.
P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.
P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)