Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

CHƯƠNG 2.16 Hiến Tế Phù Thủy

Trong địa cung là một mảnh tịch mịch, Tề Lạc Nhân không biết nửa tấm bản đồ còn lại đang nằm trong tay ai, cũng không cho rằng những người đó sẽ lấy ra chia sẻ với nhau, dứt khoát đề nghị trước dựa vào bộ phận bản đồ đang có trên tay mà đi lục soát một phen, xem xem có thể tìm được vị trí của phù thủy đầu tiên hay không.

Chung quanh vẫn như cũ là khoảng không lặng như tờ, trong lối đi nhỏ hành lang xưa cũ đang đứng sừng sững từng pho thạch điêu màu trắng san sát nhau, đều là sinh vật quái dị nửa người nửa thú, dưới ánh nến lờ mờ lộ ra vẻ dữ tợn kỳ dị, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sống dậy.

Tề Lạc Nhân nhớ lại bản đồ địa cung, nói với Ninh Chu: "Theo tôi nhớ phía Đông Nam của địa cung có một cái đình viện, ở đó nói không chừng có thực vật, có lẽ có thể đối lời gợi ý "cây cối của địa ngục", nếu không thì chúng ta qua đó xem thử."

Ninh Chu yên tĩnh gật đầu, đến cả đại điểu trên vai cô ấy cũng không đòi ăn, chỉ nghiêng đầu nhìn nhìn Tề Lạc Nhân.

Trên đường đi đến đình viện ở phía trước hai người đυ.ng được vài quỷ hồn, còn không đợi Tề Lạc Nhân lấy máu đánh quái, Ninh Chu đã xông lên trước, song đao rời vỏ tản mát ra ánh huỳnh quang mỏng manh, thế nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay đem quỷ hồn không có thực thể cắt vỡ, quỷ hồn bị xé rách phát ra tiếng thét vô thanh, trong không khí chấn động liên hồi, sau đó tiêu biến.

Tề Lạc Nhân như chết lặng mà nhìn vũ khí mờ mờ ảo ảo còn kèm theo thuộc tính thần bí của Ninh Chu, cảm thấy trò chơi này đối với người mới quả thực rất không tốt lành gì, chẳng qua cũng phải nói lại rằng, về sau cậu cũng sẽ lợi hại thế này đi ha? Nhất định rồi, cậu còn đang muốn làm một thánh kỵ sĩ của nữ thần đấy!

Trong địa cung đan chéo nhau đầy phức tạp, có những nơi đã cũ kĩ đến mức sụp đổ, chỉ có thể đánh đường vòng mới đi được, hai người tốn hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng đã tìm thấy đình viện trong bản đồ, đứng trước lối vào phóng tầm mắt nhìn ra xa, đỉnh đầu vậy mà không hề phong bế, mà là làm thoáng hẳn ra, thậm chí có thể nhìn thấy thái dương treo cao trên đỉnh đầu.

"Muốn vào trong không?" Dù cho dưới mặt trời, đình viện trước mắt cũng hiện ra cỗ quỷ dị khác thường, Tề Lạc Nhân nháy mắt chần chừ, hỏi dò Ninh Chu.

Ninh Chu gật đầu, con chim của cô ấy ngược lại rất tích cực ngâm nga điệu hát dân gian kì quái, cẩn thận nghe chút thì hình như là đang nói đến không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Cũng phải, nếu như vì sợ hãi nguy hiểm mà chùn bước, sớm hay muộn cũng phải chết, trong thế giới Ác Mộng này thật sự vẫn là cầu phú quý trong nguy hiểm.

Mắt thấy Ninh Chu đã bước vào trong đình viện, Tề Lạc Nhân cũng vội vàng đi theo sau.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, đình viện tĩnh lặng trong sâu thẳm được cỏ xanh phủ kín, nó cùng với địa cung đều được xây dựng dưới lòng đất, toàn bộ đình viện đều là lõm xuống, tựa như một cái bồn địa. Trong đình viện xinh đẹp được hoa tươi và rào chắn điểm xuyến nhưng đâu đâu cũng là thạch điêu được làm bằng sắt, những thạch điêu này đều là hình người, hoặc đứng hoặc ngồi, có cái thậm chí là nằm trên mặt đất, biểu tình lạnh nhạt lại khoan thai.

Tề Lạc Nhân cảm thấy vô cùng không thích hợp, những tượng thạch điêu làm bằng sắt này cho cậu một cảm giác rất kì quái, cậu thậm chí nghi ngờ nữ phù thủy đầu tiên đang ẩn thân trong số những thạch điêu ở đây.

"Dù sao cũng cảm thấy có chút không thoải mái." Tề Lạc Nhân lẩm bẩm nói.

Ninh Chu cau mày, vỗ lên đầu hắc điểu, hắc điểu nhẹ nhàng mổ lên trên ngón tay cô ấy, vỗ cánh bay về phía trước để dò đường.

"Làm sao vậy?" Tề Lạc Nhân nhẹ giọng hỏi.

Ninh Chu nhắm mắt lại, dường như đang nghiêng tai lắng nghe gì đó, hồi lâu sau cô ấy lại lắc đầu, dùng khẩu hình nói. Đi thôi

Tề Lạc Nhân cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ, dù sao cũng cảm thấy hình như đã nghe được âm thanh kì quái gì đó, nhưng lúc cẩn thận đi nghe lại thì phát hiện xung quanh rất im ắng, chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ.

"Chim của cô làm sao mà chưa trở về nữa?" Hai người trong đình viện đánh một vòng, cũng không phát hiện ra dị thường gì, mọi thứ xung quanh tuy nhìn vô cùng quỷ dị, nhưng lại không có nguy hiểm thình lình xuất hiện, thậm chí đến cả vong hồn cũng không thấy một con.

Ninh Chu huýt sáo, ở tại chỗ đợi một lúc, đại hắc điểu vậy mà như cũ không quay lại.

Điều này làm Tề Lạc Nhân cũng gấp gáp hơn, đình viện này khắp nơi đều đang lộ ra nguy hiểm kỳ dị, vạn nhất chim nữ thần một đi không trở lại...

"Tôi lên cây xem thử thế nào, đứng ở trên cao dù sao vẫn có thể nhìn thấy rõ hơn." Tề Lạc Nhân chỉ vào cái cây cao lớn bên cạnh nói.

Ninh Chu lắc đầu, tự mình bám vào cành cây rồi leo lên, cành lá của cây sum xuê um tùm tươi tốt, sau khi đợi cô ấy leo lên được thì lại bị lá cây che mất bóng dáng cô ấy, Tề Lạc Nhân đợi một lúc đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, dưới tàng cây hô to: "Ninh Chu? Ninh Chu!"

Cơn gió không biết từ đâu thổi đến, rõ ràng là đang dưới ánh mặt trời, lại lộ ra một cỗ âm lãnh gai người.

Tề Lạc Nhân không nói lời nào liền leo lên cây, tàng cây cành lá sum xuê rậm rạp chặn lại ánh mặt trời, khiến trước mắt trở nên âm u tối tăm, cành cây đâm vào người đúng đau, Tề Lạc Nhân chẳng ngó ngàng gì tới mà trèo lên đến đỉnh cây, trước mắt vậy mà là một mảnh tối om!

Không, cũng không phải là một màu đen thuần khiết, sau khi xuyên qua đỉnh cây, đỉnh đầu không hề có ban ngày đang chiếu xuống những tia nắng ấm áp, mà là đêm trăng u lãnh vô hạn vô biên ----- dưới biển tinh không mênh mông, một vầng trăng rằm treo cao trên đỉnh đầu, tản mát ra ánh sáng vằng vặc, phóng mắt nhìn xuống, trên mặt đất là một tầng sương mù dày đặc đang bao phủ, đem toàn bộ đình viện gói gọn lại trong biển mây sương mù.

Đây... đây cũng quá kỳ dị rồi đi.

Tay chân Tề Lạc Nhân lạnh run, lúng ta lúng tung mà bò xuống dưới. Ánh trăng lạnh buốt chiếu sáng đình viện, xung quanh dày đặc sương mù nhấp nhô gợn sóng, đình viện hiện ra dưới ánh mặt trời không phải như thế, đình viện dưới ánh trăng càng tỏa ra sự quỷ dị sâu thẳm.

Tề Lạc Nhân nắm chặt chủy thủ, xác nhận kĩ năng SL và kỹ thuật đối kháng sơ cấp đều được trang bị trên người, rồi hít sâu một hơi.

Xem ra chính kịch muốn đến rồi.

Cậu tiến lên vài bước, trong đình viện được ánh trăng chiếu sáng như cũ khắp nơi đều là thực vật và thạch điêu, những pho thạch điêu làm bằng sắt dưới sự chiếu sáng của ánh trăng như đang chiết xạ ra sự lạnh lẽo của kim loại. Tề Lạc Nhân bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, đột ngột đưa mắt sang pho thạch điêu gần nhất ----- vốn là pho thạch điêu hình người đang ngồi đầy an tĩnh vậy mà không biết từ lúc nào đã thay đổi rồi!

Đó là một nhân ảnh có khoang bụng bị mổ xẻ, xương sườn tựa như đôi cánh bướm bị xốc lên, lộ ra cơ quan nội tạng đầy trong đó, hắn ta thần tình đau khổ dữ tợn, ngẩng cần cổ cao cao muốn vùng vẫy, tựa như đang kêu gào thảm thiết.

Đó là sự đau đớn của khổ hình, chỉ là tưởng tượng đôi chút cũng khiến người ta như muốn nôn ọe ra.

Tề Lạc Nhân bất giác sờ sờ vùng bụng mình, nhìn sang những thạch điêu khác, đúng như dự đoán, vốn là những bức tượng điêu khắc hình người thoạt nhìn bình thường dưới ánh mặt trời, nhưng khi dưới ánh trăng lại lộ ra một dáng vẻ khác lạ, trên thạch điêu là vô số người chịu tội đang bị tra tấn bởi các loại hình cụ thiên kì bách quái lấy đủ loại tư thế vặn vẹo được người tạc lại, đem sự thống khổ và tàn bạo của cực hình trần trụi lõα ɭồ bày ra trước mặt cho thiên hạ nhìn xem.

Xung quanh càng lạnh hơn, Tề Lạc Nhân quấn mình trong áo khoác thật chặt, hoạt động một chút tứ chi cứng ngắc. Lúc này cậu đã ý thức được có lẽ bản thân đã không còn ở trong "đình viện" nữa, hoặc là nói, nơi đây mới là đình viện chân chính, một thế giới đang chịu sự khống chế của phù thủy và ác ma.

Vừa rồi Ninh Chu đi trước một bước, sau đó liền mất tích, chắc hẳn cũng đến được trong đình viện này, chỉ là không biết bọn họ có hay chăng đang cùng một không gian, nếu như muốn rời khỏi đầy trở về đình viện bình thường...

Tề Lạc Nhân dựa vào cây suy nghĩ, hồi lâu sau cậu quyết định thử xem, lần nữa bò lêи đỉиɦ cây, trước mắt vẫn như cũ là bóng đêm vô hạn vô biên, cậu thất vọng mà về lại dưới cây. Xem ra cùng một phương pháp không thể khiến cậu rời khỏi đây, nhất định phải phá giải mê đề của đình viện này mới được.

Gió nhẹ quét khẽ, lộ ra sương mù rùng mình dưới ánh trăng đang biến ảo hình dạng, Tề Lạc Nhân trong đình viện đi về phía trước, có mấy lần cậu rõ ràng nghe được âm thanh ma sát sột soạt, như là tiếng cọ xát của gió thổi cành cây, nhưng lúc dừng bước chân nghiêng tai lắng nghe thì bên tai lại là một mảnh im ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không tồn tại ở nơi đây.

Là ảo thính sao? Tề Lạc Nhân suy tư, phủ định phán đoán của mình, ở cái nơi không bình thường này, bất cứ manh mối nhỏ bé nào cũng có thể là ám thị nguy hiểm, âm thanh này hẳn là...

"Cây cối đến từ địa ngục" nào đó? Tề Lạc Nhân chợt rùng mình, nghiêm túc quan sát tượng điêu khắc xung quanh, tìm kiếm một pho tượng phù hợp với gợi ý "bị ngọn lửa thiêu cháy".

Tề Lạc Nhân đi vào trong đình viện ngày càng sâu, tượng điêu khắc hình người chịu phạt thiên kì bách quái ở bốn phía , dữ tợn vặn vẹo, nhưng cố tình lại không có pho tượng nào bị ngọn lửa thiêu cháy, cái chết do ngồi ghế thẩm vấn phủ đầy đinh châm, cái chết do sau khi treo ngược người thì bị cưa từ giữa hai chân cưa làm đôi, chết do dùng cái bàn xát (dùng để giặt quần áo) cạo rớt hết da thịt toàn thân, có chết do chịu hình phạt bị mũ đè ép đầu lâu...

Không đúng, trình tự sai rồi!

Tề Lạc Nhân đột nhiên ý thức được chỗ không thích hợp, cậu ước chừng đã luẩn quẩn trong cái đình viện này hơn nửa giờ rồi, trình tự của các pho tượng chung quanh lại phát sinh biến hóa! Trước mắt là pho tượng bị xích sắt thắt chặt cổ, dưới chân còn treo một quả cầu sắt nặng trầm trọng vốn không nằm ở vị trí này!

Cảm giác đột nhiên phát hiện ra dị thường khiến Tề Lạc Nhân sởn cả tóc gáy, trong không khí tĩnh mịch âm lãnh, chỉ có tiếng hít thở của mình cậu và tiếng tim đập bang bang vang dội, càng ngày càng dồn dập.

Bình tĩnh, bình tĩnh chút đã, chỉ là vị trí phát sinh biến hóa thôi, hẳn cũng không nguy hiểm gì, ngược lại đó là một loại nhắc nhở thì sao.

Cậu đã đi đường vòng được hơn nửa giờ, vốn đình viện có lối đi đơn giản sau bị ánh trăng và sương mù che phủ làm mất phương hướng không tìm được đường nữa, chỉ có thể trong đây quanh quẩn nhiều lần. Vị trí pho tượng biến hóa, chẳng lẽ là mấu chốt để phá giải?

Tề Lạc Nhân hít sâu một hơi, tùy thời chuẩn bị lưu trữ, sau đó không nhanh không chậm đi về phía tượng điêu khắc đó.

Gió lạnh thổi tan mây giăng, ánh trăng âm u đột nhiên rơi xuống, Tề Lạc Nhân cuối cùng thấy rõ pho tượng bị sương mù che chắn, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ đó, rõ ràng là của cậu!

-----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)