Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

CHƯƠNG 2.15 Hiến Tế Phù Thủy

Sau khi gặp được Lục Hựu Hân, vận may Tề Lạc Nhân dường như tốt hơn một tẹo, ít nhất bọn họ trên đường đi đều không gặp thêm bất cứ vong hồn nào nữa, tuy Ngải Sa đối với sự nhiệt tình quá đà của Lục Hựu Hân cũng vô cùng phiền não, nhưng cô ấy cũng nhìn ra được người này mình không thể đắc tội được, chỉ biết chịu đựng sự quấy rối từ người cùng giới.

Tòa địa cung này rất lớn, Tề Lạc Nhân đi gần nửa ngày trời cuối cùng cũng cảm giác được địa hình có chút quen thuộc, nhớ lại hình vẽ trên bản đồ, cậu quay đầu nói với Lục Hựu Hân: "Lại đi về trước hẳn là có một điện phủ khá lớn, không sai biệt lắm thì nó chính là nơi trung tâm của địa cung, muốn đi đến đó xem không?"

Lục Hựu Hân đang bận xum xoe với Ngải Sa, thổi phồng câu chuyện xưa bản thân mạo hiểm ra làm sao trong cống thoát nước của một đô thị bỏ hoang đại chiến quỷ thích ăn xác chết, nghe thấy lời của Tề Lạc Nhân, cô ta tùy ý nói: "Được đấy, vậy đến đó xem thử đi."

Nói xong cô ta lại đột nhiên nhớ đến cái gì, nghi ngờ liếc nhìn cậu: "Tấm bản đồ tôi đưa cậu xem, hình như không có địa phương đó đi? Sau đó cậu lại giải khai một tòa tháp phong ấn khác à?"

Thì ra cô ta còn khá cẩn thận nữa, Tề Lạc Nhân giải thích: "Vận khí không tồi, tôi sau đó có đến được một tòa tháp phong ấn khác."

"Khà khà, cậu quả nhiên là biết vị trí tháp phong ấn, dám lừa tôi ư lá gan cậu cũng rất lớn đấy, xem ra cậu đã ngán sống lâu trên đời rồi." Lục Hựu Hân ngoài cười trong không cười, ngữ khí âm u nói.

"..."

"Chẳng qua cũng không quan trọng gì, phần đặc sắc nhất còn đang ở đây, chậc, vừa nghĩ đến có thể ở cùng các em gái trong một căn phòng, tâm trạng liền có chút hơi kích động nha." Lục Hựu Hân cười hi hi, tựa như người vừa rồi dọa dẫm cậu không phải cô ta vậy.

Sự kích động của Lục Hựu Hân sau khi tiến vào điện phủ liền biến thành kinh hãi, trong cung điện trong lòng đất to khủng khϊếp đang vờn quanh nó là các mạch nước ngầm, xung quanh là những pho tượng hình người và quan tài có hình thù quái dị đang đứng sừng sững, mà phía trên tầng tầng thềm đá, đã có mấy người đến rồi.

Tề Lạc Nhân xa xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, kích động tiến lên trước: "Nữ... Ninh Chu!"

Nữ thần đang ôm cánh tay dựa người cạnh một pho tượng, gật đầu với Tề Lạc Nhân, lúc nhìn thấy Lục Hựu Hân, cô không tự chủ được mà cau mày.

Lục Hựu Hân đột nhiên một đường điên cuồng chạy đến trước mặt Ninh Chu, sững sờ nhìn hắn một hồi, như là gặp quỷ mà hỏi: "Ninh Chu?"

Tề Lạc Nhân tức khắc liền "đệt mợ" một tiếng, đến rồi đến rồi, cô nàng mê gái này sẽ không nhìn trúng nữ thần cậu đấy chứ?! Trinh tiết của nữ thần đang gặp nguy hiểm! No no no, cậu sẽ thề sống thề chết để bảo vệ trinh tiết của nữ thần! Để nữ thần cách xa sự quấy rối của tên biếи ŧɦái này!

Không đợi Tề Lạc Nhân lên tiếng, Lục Hựu Hân đột nhiên cười hô hố cả lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Ninh Chu ngươi..."

"Lăn." Ninh Chu đầy mặt lạnh lùng đột ngột mở miệng, trong giọng nói trầm thấp ấy lại có phần mềm mại đáng yêu đang tràn đầy sát khí.

Tề Lạc Nhân trợn mắt há hốc mồm: Nữ thần nói chuyện rồi, nữ thần vậy mà biết nói cơ đấy! Nữ thần giọng của cô thật hay quá đi! Á, Lục Hựu Hân làm sao lại lăn đi thật nhể?!

Toàn thân Lục Hựu Hân lăn xuống cầu thang lấy một tư thế thảm không nỡ nhìn ổn định lại cơ thể, vừa đỡ thắt lưng vừa nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò dậy: "Được được rồi tôi câm miệng, chúng ta có thể không dùng chiêu đó được không? Bằng không anh có thể quát một tiếng, chẳng phải là tôi sẽ biến đi ngay à? Ai dô, chiêu này tốt đấy, thẻ này của anh có thể bán lại cho tôi không?"

Lục Hựu Hân đột nhiên nghĩ đến cách dùng tuyệt diệu nào đó, hưng trí bừng bừng hỏi.

Ninh Chu lạnh như băng quét mắt nhìn cô ta, không nói thêm lời nào nữa.

Tề Lạc Nhân vẫn còn đang trong sự khϊếp sợ rằng nữ thần dĩ nhiên có thể nói mà dường như còn có biết Linh Ngôn, mãi cho đến khi tiểu loli Ngải Lệ kích động từ trên bậc thềm chạy xuống, cả cái đầu nhào vào trong lòng Ngải Sa: "Chị ơi! Chị không sao rồi, tốt quá đi!"

Chị em hai người ở cái nơi nguy cơ tứ phía này trùng phùng, đều rơi nước mắt.

[Người chơi Tề Lạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Tìm kiếm Ngải Sa.]

[Khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 10 ngày, rút thưởng ngẫu nhiên 1 lần.]

Tề Lạc Nhân quyết đoán rút thưởng, ở cái nơi nguy hiểm thế này, có thể rút được đồ gì đều được cả.

[Răng này có độc] Đây là một khối răng giả thần kỳ, sau khi trang bị vào tùy tiện cắn một cái, bạn liền có thể lập tức độc chết chính mình. Bạn nói đồ vật này chả có chút éc tác dụng nào ư? Bạn hoàn toàn có thể đem nó trang bị vào trong miệng địch nhân ấy mà mả! Bạn nói bạn làm không được? Hi hi, chính mình không được đừng nói người khác không được chớ? Số lần sử dụng còn lại: 1/1.

"..." Tề Lạc Nhân chỉ cảm thấy cuống họng mình đang ngọt ngây vị máu, bây giờ cậu cuối cùng biết được vì sao bác sĩ Lữ có thể tiện tay nhặt được tấm thẻ rồi, quả thực có một số thẻ căn bản vô dụng! Tự tìm niềm vui trong khổ đau suy nghĩ đôi chút, tốt xấu gì khối răng giả này nhiều khi hữu dụng với cậu đấy, lúc cơ thể bị trói buộc dùng nó để tự sát cũng không tồi, cậu quả thực không dám nghĩ người nào đó rút trúng thẻ vật phẩm này sẽ có tâm tình sụp đổ thế nào nữa...

Dù sao cũng không chiếm dụng khe thẻ, Tề Lạc Nhân dứt khoát đi sang bên cạnh đem thứ đồ chơi đeo lên người, răng giả dính trên lợi bản thân, thoạt nhìn còn khá là chắc chắn. Sau khi trang bị xong cậu nhịn không được dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ khối răng giả nằm sâu trong ổ răng, có loại xúc động nghiến răng muốn ngoạm một cái... Không, cậu phải nhịn xuống, vạn nhất không nhịn được đi tìm chết cậu liền thăng thiên luôn đấy.

Đợi Tề Lạc Nhân lén lút gắn răng giả vào xong, vừa quay đầu liền nhìn thấy nữ thần đang lặng lẽ nhìn cậu.

Này... cảnh tượng này hơi ngượng nha! Nữ thần nhìn thấy rồi sao?! Vừa rồi cậu còn cào bới miệng mình đầy mạnh bạo để nhét cái răng giả đó vào, nữ thần có khi nào cho rằng mình đang len lén xỉa răng không? Tề Lạc Nhân không thể không biết xấu hổ coi như không biết cái gì mà trở lại cạnh nữ thần, vì thế nhẹ nhàng đi đến cạnh Diệp Hiệp, cô ấy đang đứng trước thạch bích nằm giữa hai pho tượng tĩnh lặng trầm tư.

"Lúc nào cô đi đến được đây thế?" Tề Lạc Nhân hỏi.

Diệp Hiệp đang khoanh tay nghiên cứu đồ đằng trên thạch bích, nghe thấy câu hỏi của Tề Lạc Nhân bèn thản nhiên nói: "Sớm hơn các người 1 bước, lúc tôi đến Ninh Chu và Ngải Lệ đã đến rồi."

"Cô cũng quen Ninh Chu ư?" Tề Lạc Nhân hiếu kì hỏi.

Diệp Hiệp lắc đầu. Tề Lạc Nhân thất vọng, cậu còn cho rằng có thể từ Diệp Hiệp nghe được chút sự tích của nữ thần.

Chủ đề không tiến hành nổi nữa, Tề Lạc Nhân lặng lẽ quan sát một lát, bây giờ những người đã đến thạch điện này tổng cộng có 6 người, chị em nhà họ Ngải, Lục Hựu Hân, Diệp Hiệp, Ninh Chu và cậu, không biết còn có thêm người sống sót nào khác đến đây nữa không.

Đang trong lúc suy tư, bên ngoài thạch điện xuất hiện một bóng người, dáng đi uyển chuyển, tư thái xinh đẹp, một thân trang phục tế tự nhuốm máu được cô ta mặc trên người có loại rực rỡ đầy yêu dị, ngay khoảnh khắc nhìn thấy sự xuất hiện của cô ta, Diệp Hiệp liền từ trong trạng thái tùy ý khoanh tay đứng tiến vào trong thế vận sức chờ phát động, lặng lẽ nhìn người đến ngày càng gần.

Người tới cười đến quyến rũ: "Hóa ra mình đến muộn à."

Đi phía sau cô ta còn có một thiếu nữ NPC thanh tú, thoạt nhìn chắc hẳn là một NPC, luôn đứng cách đó xa xa, dường như vô cùng sợ hãi bọn họ.

Diệp Hiệp lạnh mặt, nói ra tên của cô ta: "Tạ Uyển Uyển, lá gan của cô trái lại dài ra không ít."

Từ Uyển Uyển cười ha hả: "Thì sao? Bây giờ liền muốn cùng ta ngươi sống ta chết à, còn chưa đến lúc đó đâu."

Tề Lạc Nhân nhìn hai cô gái giương cung bạt kiếm, không biết có nên xen mồm vào hay không, trái lại Lục Hựu Hân không sợ hãi gì mà cắt ngang: "Tôi nói hai người cũng không cần xé xác ngay bây giờ đâu ha? Này, điều kiện nhiệm vụ mới ra rồi, trước đem vấn đề trước mắt giải quyết xong cái đã rồi hẳn nói."

Tề Lạc Nhân theo phương hướng ngón tay Lục Hựu Hân chỉ mà nhìn sang, trên thạch bích họa đầy đồ đằng đang hiện lên dòng chữ màu máu.

[Những phù thủy còn sống tụ tập trong một phòng, những phù thủy đã chết nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.]

Chuỗi chữ viết màu máu xuất hiện ở nơi cao nhất của thạch bích, mà còn đứng giữa, mà dưới cái nhìn của mọi người, bên trái thạch bích lại chậm rãi hiện lên dòng huyết tự khác: [Trong lúc ngủ say với sắt gỉ, ngọn lửa đốt cháy thân thể ta, máu tươi tẩm bổ cây cối địa ngục, các ngươi đánh thức ta, sẽ nhận phải hình phạt treo cổ.]

Đến rồi. Tề Lạc Nhân trong lòng rùng mình, suy nghĩ tìm tòi ý nghĩa của hai câu nhắc nhở này.

Câu đầu tiên hẳn là nói đến sự xuất hiện sau khi bọn họ tụ tập đông đủ. bây giờ bọn họ có 8 người, cũng chính là bước trước đó giải khóa phong ấn cho tháp đã chết mất 5 người, 4 người bị hiến tế, một người khác chắc hẳn chính là NPC bị người khổng lồ đập chết, những người khác đều sống sót, điều này cùng với dự đoán sơ lược trước đó của cậu có chênh lệch, bởi vì lấy cảnh ngộ của cậu mà nói, độ khó bước trước đó đã rất lớn rồi.

Xem ra thật sự là giá trị may mắn của cậu có chút vấn đề, Tề Lạc Nhân rầu rĩ nghĩ.

Hiện tại 8 người sống sót đã đông đủ rồi, căn cứ theo nhắc nhở của thạch bích, những cô gái được chọn làm phù thủy đã chết có thể đã bị kích phát, mà nhắc nhở thứ 2 trước mắt nói đến hẳn là vị trí của một trong số các nữ phù thủy.

Trong lúc ngủ say với sắt gỉ? Chẳng lẽ là một quan tài làm bằng sắt? Ngọn lửa đốt cháy thân thể , có lẽ là nói kiểu chết của cô ta. Cây cối của địa ngục được nhắc đến chắc hẳn là cô ta có thể thao túng thực vật gϊếŧ chết người chơi tiến đến liệp sát cô ta, hoặc là dứt khoát dùng cây treo chết bọn họ.

Đây hẳn là một kẻ không dễ đối phó gì.

"Nếu không thì, chúng ta cùng nhau đi tìm đi." Tề Lạc Nhân đề nghị nói.

Lục Hựu Hân bĩu môi, lật tròng trắng mắt với cậu, Tạ Uyển Uyển cười nhạo một tiếng hỏi ngược lại: "Sau đó bởi vì vấn đề ai nên đi chịu chết và phân chia chiến công không đều liền trở mặt đương trường? Đồng đội mình còn không thể hoàn toàn tín nhiệm, huống hồ là một đám đối thủ lòng dạ khó lường. Người có tự tin thì tự mình đi thôi, đỡ cho đến lúc ấy lại vì khen thưởng mà xé rách mặt nhau."

Nói xong, cô ta nhún vai, dọc theo bậc thềm đi ra khỏi thạch điện.

"Cay nghiệt đến thế, mình thích!" Lục Hựu Hân sờ quai hàm nhìn theo bóng lưng Tạ Uyển Uyển, nghiêm mặt nói.

Bị Lục Hựu Hân ngắt lời như thế, Tề Lạc Nhân ngược lại không cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng nhỏ giọng hỏi Ninh Chu: "Cô có dự định gì không?"

Ninh Chu lẳng lặng nhìn cậu, sau đó kéo tay cậu, dẫn cậu đi đến cửa lớn điện phủ.

Được nữ thần chủ động làm cho Tề Lạc Nhân trở tay không kịp chỉ cảm thấy cả mặt một trận nóng ran, trong lúc nhất thời ngớ người ra, mãi cho đến khi bị kéo đi mấy bước mới tỉnh táo lại, có phải ý của nữ thần là muốn mang cậu theo để cùng nhau đánh quái đúng không? Được được được, chịu chịu chịu!

Chẳng qua còn lại mấy người đó làm sao đây? Tề Lạc Nhân quay đầu nhìn lại, Diệp Hiệp gật đầu cười khẽ với cậu, mà biểu tình Lục Hựu Hân, giống hệt như ban ngày ban mặt nhìn thấy ma vậy, cô ta cứ lăng lăng nhìn hai người tay trong tay rời đi, bộ dáng như thế giới tận diệt đến nơi sắp gặp phải trời sụp đất nứt.

Tại sao cô ta lại kinh ngạc đến thế? Tề Lạc Nhân suy nghĩ suy nghĩ, cảm giác nguy cơ nhất thời ập đến ----- Lục Hựu Hân sẽ không crush nữ thần cậu chứ!

Không, cậu có chết cũng sẽ không đem nữ thần Ninh Chu giao cho lesbian đâu! Còn là một lesbian vừa hoa tâm vừa biếи ŧɦái!

Nữ thần nhất định phải là của cậu!

-----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)