Cuộc Hôn Nhân Giấu Mặt Hàng Đầu Bị Lộ Tẩy

Chương 37: Cướp giàu cho nghèo

Sau khi nghe được âm thanh thông báo từ ngân hàng, Khương Minh Chi mới nhớ ra vừa rồi cô nói với Lộ Khiêm, nhìn một giây là một vạn đô la.

Cô nghe Lộ Khiêm tính ra con số, trong lòng so sánh một chút với thù lao đóng một bộ phim của một minh tinh lâu năm như mình.

Cô tự nhận nghệ sĩ như mình đã kiếm đủ nhiều, thậm chí còn thường xuyên nghĩ mình có xứng với thù lao nhiều như vậy không.

Đến khi vừa rồi Lộ Khiêm tùy tiện đáp ứng hơn nữa còn thực hiện, cô chỉ thuận miệng nói ra để anh biết mà lui, không ngờ yêu cầu khoa trương như vậy lại làm được.

Khương Minh Chi giờ phút này rốt cuộc cũng rõ vì sao trong giới, đặc biệt là thế kỷ trước những nữ minh tinh ở Hồng Kông, dù xinh đẹp nổi tiếng ra sao cũng đều muốn gả vào hào môn.

Thậm chí Lộ gia cũng có sẵn một người, mẹ kế của Lộ Khiêm thân mẫu của Lộ Lê, Từ Tuệ Nhàn.

Đồng thời cô cũng ý thức được Lộ Khiêm không ký thỏa thuận trước hôn nhân với cô, là một hành vi nguy hiểm cỡ nào.

“Em có cần nộp một chút thuế không?” Cô thình lình thốt lên một câu.

..............

Khương Minh Chi ở trong phòng bệnh tư nhân, các cộng sự đoàn phim ngày đầu tiên đã tới, Hàn Cần liền giúp cô miễn ý tốt hôm nay muốn đến thăm của mọi người.

Khương Minh Chi vốn tưởng sáng hôm sau Lộ Khiêm sẽ đi, kết quả sáng sớm nam nhân đã cầm máy tính làm việc, yêu cầu Trần Trung đưa văn kiện tới, bắt đầu làm việc từ xa trong phòng bệnh của cô.

Hàn Cần líu lưỡi khi thấy con số trong tài khoản của Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi sau khi xuất đạo đã lập một quỹ hội nhỏ, chủ yếu là giúp đỡ những bé gái ở vùng sâu vùng xa đi học, mấy năm nay khoản quỹ nhỏ của Khương Minh Chi vẫn luôn phát triển không tồi, bất quá ở phương diện này cô vẫn luôn khiêm tốn, chưa từng mua bản thảo để lập hình ảnh từ thiện cho bản thân, Khương Minh Chi để Hàn Cần giúp cô đem số tiền kia đến ngân hàng quản lý tài sản, lấy lãi xuất từ số tiền quản lý cung cấp cho quỹ hội.

Coi như cô cướp giàu cho nghèo, dùng tiền của đại tư bản thâm hiểm vì xã hội làm chút chuyện tốt.

Hàn Cần bị Khương Minh Chi hình dung bằng mấy chữ “cướp giàu cho nghèo” bậc cười.

Mấy năm nay thu nhập giới giải trí điện ảnh cao đến bất thường, động một chút chính là các loại thù lao đóng phim trên trời, vài nghệ sĩ quyên góp hai ba trăm nghìn liền mua được bản thảo thổi phồng lên hận không thể quảng bá cho toàn thế giới biết, Khương Minh Chi ở phương diện này lại khiêm tốn quá mức.

Trước đó trong giới có một lần mọi người điên cuồng vì đóng thuế quá hạn, chỉ có studio của bọn họ bình tĩnh như thường, nộp đủ loại thuế không bao giờ sợ tra.

Hàn Cần hỏi lai lịch, Khương Minh Chi nói là Lộ Khiêm, bản thân không đến nửa giờ liền lấy được số tiền này từ đại tư bản.

Studio, Hàn Cần nhìn mấy chữ “không đến nửa giờ” trong điện thoại, che miệng ho một tiếng.

Không đến nửa giờ, nếu tính màn dạo đầu, có phải hơi ngắn không.

Hàn Cần nhớ lại lần đàu tiên mình thấy Lộ Khiêm, cửa phòng khách sạn nam nhân mặc áo choàng ngủ cả người quý khí lười biếng, trong phòng khắp nơi đều là quần áo tứ tung, Khương Minh Chi mới tỉnh ngủ ôm chăn ngồi trên giường, bộ dáng lười biếng như con mèo nhỏ vừa nhìn liền biết tối qua bị lăn lộn đến tàn nhẫn.

Bộ dạng ấy không giống như chỉ được nửa giờ.

Hàn Cần nghĩ nghĩ phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng lệch, nhanh chóng điều chỉnh lại tư duy, gửi tin nhắn cho Khương Minh Chi: [Khương Minh Chi em còn muốn chân của mình không?]

[Lại nói đang ở trong bệnh viện, chú ý coi chừng ảnh hưởng.]

Trong phòng bệnh, Khương Minh Chi sáng sớm còn chưa rời giường, nhìn tin nhắn Hàn Cần gửi đến, trên đầu tự động đánh ra một cái “?”.

Cô phát hiện hình như Hàn Cần nhầm... lẫn gì đó, đang muốn giải thích cho bản thân, Hàn Cần lại gửi tới một câu.

[Điểm mấu chốt, nhớ mang bao.]

Khương Minh Chi: [.....]

Lười giải thích, cô để điện thoại xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông mới sớm đã làm việc máy tính trên sô pha.

Vì anh ở đây, nên trợ lý chiếu cố cô Mao Mao được mời ra khỏi phòng bệnh.

Lộ Khiêm làm việc từ xa rất nghiêm túc, tựa hồ không nhận ra ánh mắt của cô.

Khương Minh Chi nghĩ nghĩ chắc không sao, một mình xốc chăn ra xoay người xuống giường, mang dép lê vào, khập khiễng vịn vào giường đi vào toilet rửa mặt.

Khương Minh Chi mới lê được hai bước, đột nhiên một trận quay cuồng trên không.

Cô phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm lấy cổ người nọ, mới phản ứng được Lộ Khiêm đã đem cô chặn ngang bế lên.

Khương Minh Chi nhìn gương măt Lộ Khiêm gần trong gang tấc.

Lộ Khiêm ôm Khương Minh Chi hành động không tiện: “Bà Lộ còn có yêu cầu gì cần cống hiến sức lực không?”

Trái tim nhỏ của Khương Minh Chi giờ khắc này không biết cố gắng mà đập nhộn nhạo.

Cô chỉ toilet: “Chỗ đó.”

Khương Minh Chi được Lộ Khiêm ôm vào toilet, cô ở trong phòng bệnh tư nhân, cũng cùng loại với phòng trong khách sạn 5 sao, có đầy đủ mọi thứ.

Khương Minh Chi nhìn thấy vòi sen trên đầu đột nhiên nói: “Em muốn tắm.”

Hôm qua cô không tắm, sau khi bị ngã mệt quá lại bất tiện, chỉ rửa mặt đơn giản, bây giờ trên người cảm giác không thoải mái.

Lộ Khiêm ôm cánh tay cứng đờ của cô, nhìn về phía cái chân còn quấn băng của Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi ôm cổ Lộ Khiêm cọ cọ: “Chồng ơi, giúp em.”

Cô tự nhận mình không có mục đích khác, chỉ là muốn tắm rửa, Mao Mao bị anh cho đi rồi, chỉ còn Lộ Khiêm có thể giúp cô.

Hơn nữa Lộ Khiêm không phải chưa thấy bao giờ.

Cô tắm rất nhanh, Lộ Khiêm vẫn luôn cẩn thận che miệng vết thương trên chân cô không để dính nước, tắm xong lập tức kéo khăn tắm bọc Khương Minh Chi kín mít, mở điều hòa lên cao.

Khương Minh Chi bọc khăn tắm ngồi trên bệ rửa mặt, nhìn áo sơ mi Lộ Khiêm vì tắm cho cô ướt hơn phân nửa, trên người lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc.

Cô không biết Lộ Khiêm đột nhiên đặt cô lên bệ rửa mặt để làm cái gì, chỉ không biết sao cảm thấy hơi thở nguy hiểm tới gần.

Khương Minh Chi muốn xuống, Lộ Khiêm trực tiếp chống đôi tay bên cạnh cô, đem cô vây giữa thân thể anh và mặt bàn.

Khương Minh Chi ngả ra sau, khăn tắm trên người rớt ra phân nửa, dùng cánh tay khó khăn lắm mới bảo vệ được vị trí quan trọng, cuối cùng minh bạch trong đáy mắt Lộ Khiêm viết cái gì.

“Em đang không được.” Cô đành lên tiếng nhắc nhở, Hàn Cần vừa mới hỏi cô còn muốn chân hay không, lại nói đây là bệnh viện, còn cái cuối cùng, ở đây không có đồ tránh thai.

Khương Minh Chi không tin Lộ Khiêm bay qua đây thăm cô vẫn có thể mang thứ đó trên người.

Yết hầu Lộ Khiêm khẽ nhúc nhích, bắt lấy cánh tay nhỏ mềm mại không xương của Khương Minh Chi: “Như vậy.”

Khương Minh Chi biết lúc tắm cho cô anh đã có phản ứng, chẳng qua vẫn muốn rút tay về: “Hừ.”

Lộ Khiêm nhào nặn cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng nói hơi khàn: “Không muốn giúp anh sao? Bà Lộ.”

......................

Không biết qua bao lâu, cửa toilet đột nhiên mở ra, Khương Minh Chi đã đổi xong quần áo lại lần nữa được Lộ Khiêm ôm ra ngoài.

Hơi nước từ phòng tắm tản vào trong phòng, mang theo hương sữa tắm thạch lựu, còn có hơi thở ái muội đặc biệt nào đó.

Khương Minh Chi đuôi mắt yếu ớt... phiếm hồng, cả người co lại nho nhỏ, trong lòng Lộ Khiêm cảm nhận được cổ tay, đầu ngón tay, lòng bàn tay đau thậm chí còn lưu lại xúc cảm nơi nào đó.

Tưởng tượng đôi tay của mình lại bị dùng để làm chuyện này, cô về sau làm sao có thể ăn cơm, viết chữ, chăm sóc da, cô không sạch sẽ nữa rồi, Khương Minh Chi trong lòng cảm thấy chua xót, ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn cắn lên cằm Lộ Khiêm.

Đáng tiếc tâm tình Lộ Khiêm lúc này rất tốt, sau khi được sung sướиɠ mặt mày thư thái thả lỏng, thấy Khương Minh Chi cắn lên cằm anh, trực tiếp cúi đầu xuống, ở trên môi cô mổ một cái.

Khương Minh Chi hả giận thất bại sau đó ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Lộ Khiêm nhàn nhạt lại dần rơi vào môi cô.

Ban đầu cô không cảm thấy ánh mắt Lộ Khiêm có ý gì, thẳng đến khi nhớ lại trong phòng tắm đôi tay nhỏ thon dài ngọc ngà của cô đã trải qua những gì.

Lúc này Lộ Khiêm lại nhìn chằm chằm môi cô.

Đầu óc non nớt của Khương Minh Chi chịu cú sốc chưa từng có, thậm chí nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh đừng tưởng bở!”

Lộ Khiêm đem Khương Minh Chi thả lại lên giường.

Khương Minh Chi vừa dính vào giường liền lăn vào bên trong, tựa hồ sợ cái gì, Lộ Khiêm tiếp tục công việc của mình.

Khương Minh Chi nghĩ tới nghĩ lui, đôi tay này về sau cũng là của mình, vừa rồi đã dùng nước rửa tay trong ngoài cẩn thận sạch sẽ, về sau còn tiếp tục dùng, không thể vì một lần làm chuyện không sạch sẽ liền từ bỏ, vì vậy cầm lấy điện thoại.

WeChat có hai tin nhắn mới.

Khương Minh Chi mở WeChat ra, không ngờ phát hiện vừa rồi khi tắm Lộ Lê nhắn cho cô.

Lộ Lê biết cô đóng phim bị thương, hiện tại đang nằm ở bệnh viện, nên muốn tới thăm một chút.

Khương Minh Chi không nghĩ tới em gái mới gặp một lần lại quan tâm mình đến như vậy, ngẩng đầu nhìn nhìn Lộ Khiêm.

Khương Minh Chi đem chuyện mình đi spa gặp Lộ Lê sau đó trao đổi phương thức liên hệ nói với Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm nghe Lộ Lê muốn tới thăm Khương Minh Chi, ánh mắt dừng một chút, sau đó nói: “Cứ đến đi.”

Khương Minh Chi: “À.”

Cô trả lời WeChat Lộ Lê, cũng không trực tiếp nói cho cô ấy biết Lộ Khiêm ở đây, sau đó bắt đầu thấp thỏm chờ lát nữa gặp Lộ Lê, không biết giải thích làm sao quan hệ của cô và Lộ Khiêm.

Lần trước Lộ Khiêm nói muốn đưa cô đi gặp Lộ Lê.

Khương Minh Chi nhìn về phía Lộ Khiêm, biết quan hệ của anh và Lộ Lê, so với quan hệ của cô và Khương Minh Sùng vì làm bài tập sai gõ sưng đầu, từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ kém xa.

Tính tình Lộ Lê rất tốt, tốt đến mức dù sau khi kết hôn mối quan hệ với chồng tốt hay không, trước nay vẫn không ghi hận Lộ Khiêm.

Khương Minh Chi cảm thấy nếu đổi lại là cô, cô khóc lóc vẫn bị buộc gả cho một người xa lạ vì lợi ích, chắc cô không thể không oán hận người anh như vậy.

Khương Minh Chi đột ngột nhảy xuống giường.

Cô trực tiếp nhảy hai bước tới bên Lộ Khiêm, rút máy tính và văn kiện của anh cất qua một bên, Lộ Khiêm ngẩng đầu, Khương Minh Chi trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Lộ Khiêm: “Sao vậy?”

Khương Minh Chi có chút phức tạp nhìn Lộ Khiêm.

Đại tư bản hiểm độc chỉ tốt với mình cô sao?

Khương Minh Chi tự nhận cô không phải thiếu nữ ngốc bạch ngọt 17-18 tuổi, đã qua thời cảm thấy vai ác trong tất cả mọi người chỉ đối tốt với mình mình là một chuyện rất ngầu thậm chí cảm thấy kiêu ngạo, cô không hy vọng Lộ Khiêm là người lạnh nhạt như vậy với người thân mình.

Truyền thông chỉ biết phóng đại Lộ Khiêm xuất thân cao quý cỡ nào, anh là con trai của Lộ gia và Thư gia, anh kế thừa tài phú của Lộ gia và dòng máu cao quý của Thư gia, Lộ gia chống đỡ làm anh cao cao tại thượng tự cao tự đại, dòng máu Thư gia làm anh bất luận ngạo mạn máu lạnh bao nhiêu đều có vẻ hiển nhiên.

...

Khương Minh Chi biết cha mẹ Lộ Khiêm trước đây hẳn là kết hôn vì lợi ích, sau khi mẹ anh ly hôn liền lập tức về Anh quốc, sau đó chưa bao giờ ghé lại Hồng Kông, từ nhỏ ở nhà không phải thấy mẹ đẻ của mình nhiều nhất, mà là Từ Tuệ Nhàn bị truyền thông hình dung là hồ ly tinh giới giải trí muốn thượng vị làm mẹ kế khi còn trẻ, cùng với em gái mẹ kế sinh cho anh.

Kỳ thực về hoàn cảnh gia đình, Lộ Khiêm so với cô phức tạp hơn nhiều.

Khương Minh Chi đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Tính cách Lộ Khiêm, cùng hoàn cảnh lớn lên không phải không có liên hệ.

Khương Minh Chi đặt tay lên vai Lộ Khiêm, nhìn nhìn, rồi chợt hôn lên một cái.

Lộ Khiêm: “Hửm?”

Khương Minh Chi: “Hôn một chút cũng không được?”

Vừa rồi anh đã làm vậy với cô.

Lộ Khiêm duỗi tay ôm đầu Khương Minh Chi: “Có thể.”

.............

Phòng vip ở tầng cao nhất của bệnh viện.

Trong thang máy, Lộ Lê ngẩng đầu nhìn số tầng đang tăng lên trên màn hình.

“Anh nói thật? Em không tin.” Lộ Lê lần nữa mở miệng.

Trì Thầm Yến nắm tay Lộ Lê, cười cười: “Anh lừa em để làm gì?”

Lộ Lê nắm tay Trì Thầm Yến, phồng má biểu tình nghiêm túc: “Là anh hiểu Lộ Khiêm hay em hiểu Lộ Khiêm? Anh ấy là anh trai em, em còn không hiểu anh ấy sao?”

Tối qua Trì Thầm Yến nói với cô Lộ Khiêm gần đây có quan hệ không rõ với Khương Minh Chi, biết Khương Minh Chi đóng phim lập tức bay từ Hồng Kông tới, hiện tại đang bồi Khương Minh Chi trong bệnh viện.

Lộ Lê cảm thấy người đem cô từ buổi biểu diễn idol đá về nhà, vì cô tham gia chương trình tổng nghệ liền ném cho cô tấm thẻ nhắc cô họ gì, sau đó không cho cô xuất đầu lộ diện, đối với giới giải trí khịt mũi coi thường ghét bỏ rõ ràng, Lộ Khiêm, có thể coi trọng một minh tinh giới giải trí chính là chuyện cười tốt nhất cô từng nghe trong năm nay.

Đáng tiếc người cô chê cười chính là chồng của mình, hơn nữa còn thề son sắt, nói không lừa cô.

Lộ Lê nhớ lại mình có WeChat Khương Minh Chi, vì vậy nói muốn tới thăm, túm Trì Thầm Yến theo để chứng thực.

Bởi cô vẫn có chút sợ Lộ Khiêm thật sự ở đây, nên cần chồng chống lưng mới dám tới.

Trì Thầm Yến nhìn vẻ mặt không tin của Lộ Lê, ôn nhu cười cười.

Từ lần trước Lộ Khiêm không có chuyện gì lại bay tới thành phố S liền ẩn ẩn thấy điểm gì đó, sau đó phát hiện mấy ngày đó Khương Minh Chi vừa vặn đang ghi hình ở thành phố S, gần đây ở Bắc Kinh, Lộ Khiêm và Khương Minh Chi khiêu vũ ở tiệc sinh nhật của người khác cũng truyền ra ngoài, trước đó một thời gian mấy đạo diễn kia công khai xin lỗi Khương Minh Chi, rõ ràng là bị chèn ép.

Không khó để anh biết rằng Lộ Khiêm lần này dùng máy bay riêng trực tiếp bay từ Hồng Kông tới thành phố S, sau khi tin Khương Minh Chi đóng phim bị thương lên hot search không lâu.

Thang máy đinh một tiếng đã tới.

Hai người kéo tay đi tới phòng bệnh, Trần Trung và vệ sĩ canh giữ ngoài hành lang.

Trần Trung nhìn thấy Lộ Lê và Trì Thầm Yến, cung kính cúi chào, nhẹ nhàng mời hai người vào.

Thời điểm Trì Thầm Yến thấy Trần Trung khóe môi đã cong nhẹ, đáng tiếc Lộ Lê đang nói chuyện nên bỏ qua người đàn ông chào cô trông như thế nào.

Lộ Lê một giây trước khi vào cửa còn nhỏ giọng nói với Trì Thầm Yến: “Em thấy anh chính là nghĩ quá nhiều, nếu anh nói thiên kim danh viện trong đại lục thì còn có khả năng, tuy rằng Khương Minh Chi rất xinh đẹp cũng là diễn viên nữ em thích nhất, nhưng nhị ca em người này cả đời này sẽ không bao giờ để mắt một....”

Lộ Lê nói tới đây, nhìn thoáng qua phía trước, bỗng không nói được nữa.

Bởi vì cửa không khóa, vừa mới bị cô trực tiếp đẩy ra.

Lộ Lê trong nháy mắt há hốc miệng.

Bởi vì cô... thấy trong phòng, một người nam nhân ôm đầu đè Khương Minh Chi lên sô pha hôn thật sâu, sau khi nhận ra động tĩnh ở cửa, hơi ngoái đầu lại.

Ánh mắt Lộ Khiêm và Lộ Lê giao nhau.

~Muốn gãy tay luôn rồi :(~