Khương Minh Chi sau khi nói với Mao Mao xong liền đắp chăn ngủ một giấc, cả ngày lăn lộn xuống dưới người đã quá mệt mỏi, trước khi đắp chăn còn tự nói với bản thân chẳng qua là chút vết thương nhỏ, người nào đó mới không cần phải biết.
Khẳng định anh đang vui vẻ ở Cảng thành, khẳng định anh đã quên cô giống như trước đây.
Khương Minh Chi ủy khuất hít hít mũi, chìm vào giấc mộng.
Có lẽ bởi vì đau đớn trên đùi còn rõ ràng, cô mơ thấy mình biến thành một tiểu nhân ngư xinh đẹp, mỗi ngày trong biển vui sướиɠ bơi qua bơi lại, bình thường ước mơ lớn nhất chính là có một đôi chân.
Bỗng một ngày, một con thuyền buôn bán chở đầy châu báu vàng bạc đi ngang qua vùng biển cô ở, cô thấy thuyền trưởng thương tàu giống Lộ Khiêm như đúc, tên cũng là Herbert.
Cô ở trong biển trộm ngắm bộ dáng Herbert, sau đó mặt biển vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên một trận mưa rền gió dữ, thương thuyền bị chìm ngay khi gặp sóng lớn, thuyền viên rơi xuống nước, cô là một mỹ nhân ngư tốt bụng, cố hết sức với sóng biển để tìm và cứu thuyền trưởng thương thuyền khỏi chết đuối lâm vào hôn mê Herbert.
Cô đỡ hắn đưa hắn trồi lên mặt biển, vỗ vỗ mặt làm hắn mở mắt, nói cho hắn biết ta là mỹ nhân ngư, anh đáp ứng sau này tới đây tìm và cưới ta làm vợ, đồng ý ta mới đem anh lên bờ.
Thương nhân Herbert đồng ý, nói sau khi ta khôi phục liền lập tức đến tìm cô, cùng cô kết hôn sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu nhân ngư xinh đẹp vui mừng đưa thương nhân lên bờ, sau khi nhìn anh được ngư dân phát hiện cứu vào mới trở về biển.
Sau đó Khương Minh Chi liền thấy phiên bản mỹ nhân ngư của mình mỗi ngày chờ trong biển, chờ đến khi hoa tàn gần hết, kết quả chờ thương nhân hoàng kim kia mãi không tới, vì vậy cuối cùng chờ không nổi nữa cô dùng hai trăm năm thọ mệnh cùng mụ phù thủy trong biển đổi thành đôi chân, mỗi bước đi đau như đạp trên mũi dao, chạy đến đất liền tìm thương nhân kia.
Kết quả cô phát hiện thương nhân sắp cùng công chúa cử hành hôn lễ.
Cô nghĩ thương nhân đã quên cô trông như thế nào, nói với hắn ta mới là người cứu anh từ trong biển, không phải công chúa, anh nhớ lầm rồi, người anh nên cưới là ta, kết quả thương nhân nâng mí mắt, ngạo mạn lại khinh miệt mà nói với cô ta đương nhiên nhớ rõ ngươi là ai, lúc ấy ta đáp ứng chẳng qua muốn lừa ngươi đem ta lên bờ, chỉ có ngươi ngốc nghếch mới tin đó là thật.
Ta sẽ không cùng một con cá nghèo kết hôn, ngươi hết hy vọng đi.
Khương Minh Chi phiên bản mỹ nhân ngư nhìn thương nhân vong ân bội nghĩa, cô mới không phải mỹ nhân ngư Alice biến thành bọt biển còn chúc hoàng tử và công chúa bách niên hảo hợp, vì vậy ở hiện trường hôn lễ của thương nhân và công chúa làm một nữ nhân đáng thương bị phụ lòng và vứt bỏ tỏa sáng trên sân khấu, bắt lấy người hôm nay làm tân lang thương nhân lòng dạ hiểm độc hết mắng lại đánh.
..........
Lộ Khiêm nhìn tròng mắt dưới mí mắt Khương Minh Chi di chuyển qua lại, chắc là đang nằm mơ.
Giấc mơ này của cô hình như không tốt lắm, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng nói mớ, ngủ cũng không an phận.
Vì vậy Lộ Khiêm cúi người, muốn đem chăn kéo lại cho Khương Minh Chi.
“Bốp.”
Một tiếng vang nhỏ.
Khương Minh Chi thấy chính mình trong mơ sảng khoái cho thương nhân xấu xa kia một cái tát, lúc tát xong mới thấy cảm giác này thực quá chân thật.
Âm thanh tại sao thanh thúy như thế, tại sao cô có thể cảm nhận được độ ấm trên mặt thương nhân xấu xa kia.
Khương Minh Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Sau đó cô thấy tay của mình còn dán lên mặt người này, mặt người này cùng mặt thương nhân Herbert ghét bỏ phụ lòng... cá nghèo như cô giống nhau như đúc.
Tư thế hai người để thế này mấy giây, Khương Minh Chi cảm nhận được từ lòng bàn tay xúc cảm chân thực của nam nhân này, cuối cùng dần phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
Lộ Khiêm nhất thời không biết Khương Minh Chi rốt cuộc là mơ thế nào, thâm cừu đại hận lớn đến nỗi phải đánh người trong mơ.
Không khí trôi nổi xấu hổ nhàn nhạt,
Khương Minh Chi cuối cùng mở mắt ra, bất động thanh sắc gỡ tay ra khỏi mặt Lộ Khiêm. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn tối, ánh trăng bị mây che thấp thoáng, đã khuya rồi.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm xuất hiện trước mắt cô, nhớ tới vừa rồi Herbert kia ở trong mơ lừa gạt vứt bỏ muốn quên cô, hai người có cùng một khuôn mặt, Khương Minh Chi đột nhiên úy khuất bẹp miệng.
“Sao anh lại đến đây.” Khương Minh Chi nhìn sang chỗ khác.
Cô cũng không chủ động nói chuyện mình đóng phim bị té từ cầu thang xuống với anh.
Lộ Khiêm nghe ra sự hờn dỗi của Khương Minh Chi, kỳ thực anh cũng không quá am hiểu ý của phụ nữ, nhưng cũng cảm nhận ra câu “Sao anh lại đến đây” chắc là tương đương câu “Anh còn biết đường tới đây.”
Ánh mắt Lộ Khiêm dịch đến trên đùi Khương Minh Chi, kéo ống quần rộng của bệnh nhân lên.
“Anh coi thử.”
Đôi chân Khương Minh Chi tinh tế trắng nõn, trong phim mặt sườn xám lộ ra bắp chân cực kỳ đẹp, lúc này trên đùi bị thủy tinh đâm phải quấn băng gạt, mắt cá chân cũng còn sưng.
Khương Minh Chi cảm nhận được lực đạo rất nhẹ của Lộ Khiêm khi cô cong chân lại, mỗi động tác đều rất cẩn thận, tránh đi những chỗ bị thương sợ làm đau cô.
Khương Minh Chi nhớ buổi chiều lúc bác sĩ sát trùng cho cô, cô lớn như vậy lần đầu tiên đau đến mức khóc, gắt gao nhéo tay Mao Mao không bỏ, cuối cùng sau khi xử lý xong miệng vết thương tay Mao Mao đều bị cô nặn ra mấy dấu tay trắng xanh.
Đại tư bản xấu xa không ở đó, bây giờ hết rồi.
Dựa vào gì hiện tại anh muốn nhìn liền nhìn.
Khương Minh Chi rụt lại cái chân Lộ Khiêm muốn bắt lấy: “Xem xong chưa, nếu xem tiếp thì đưa em tiền.”
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi đột nhiên keo kiệt: “Bao nhiêu tiền?”
Khương Minh Chi: “Một phút, à không, một giây một vạn.”
“Đô la.” Cô không quên bổ sung.
Lộ Khiêm nghe Khương Minh Chi báo giá cả, nhìn khuôn mặt nhỏ ngạo kiều của cô.
Anh bỗng cười cười, đáp: “Được.”
Lộ Khiêm một tay đỡ chân Khương Minh Chi, một tay lấy điện thoại ra, click mở đồng hồ bấm giờ, bắt đầu tính thời gian.
Cô ngây người há miệng, Lộ Khiêm duỗi tay để điện thoại đang tính giờ lên tủ đầu giường: “Được rồi.”
“Bây giờ anh có thể xem tiếp chưa.”
Vết thương sâu nhất trên đùi Khương Minh Chi đã được quấn băng gạc, nhưng nhìn kỹ trên đùi vẫn còn không ít các chỗ nhỏ bị trầy, tất cả đều là vết xướt do đá vụn văng ra trong quá trình đóng phim.
Khương Minh Chi còn không kịp mở miệng, Lộ Khiêm đột nhiên cúi đầu hôn lên chân cô.
Khương Minh Chi sau đó không nói nên lời.
Cảm nhận được cánh môi hơi lạnh của nam nhân dán lên chân mình, hôn lên những vết thương nhỏ đó trên đùi, Khương Minh Chi bối rối nắm lấy ga trải giường, gương mặt lúc trắng lúc đỏ.
Lộ Khiêm hôn qua rất nhiều nơi trên người cô, bất luận là bình thường trên giường, Khương Minh Chi đôi khi hôm sau rời giường nhìn những dấu dâu tây nhỏ trên ngực gương mặt nóng bừng lên, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Lộ Khiêm hôn chân của cô, mỗi cử chỉ đều là thương tiếc.
...Hiện thực tiểu nhân ngư xinh đẹp không hề bị vứt bỏ, cô chịu đựng đau đớn đi vào đất liền, thương nhân xấu xa hôn lên đôi chân đẫm máu của cô ấy.
Khương Minh Chi có chút không chịu nổi.
“Không đau nữa.” Cô cuối cùng lên tiếng.
Khương Minh Chi phồng má, chút hờn dỗi trong lòng tan thành mây khói: “Không đau.”
Lộ Khiêm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đỏ lên của Khương Minh Chi, trực tiếp duỗi tay bế cô lên, đem cô đặt trên đùi mình, hai người cùng ngồi dựa vào đầu giường.
“Lúc ấy anh đang họp, họp xong mới nghe tin em xảy ra chuyện, liền lập tức đến đây.” Anh chậm rãi giải thích, “Hồng Kông còn vài việc cần phải xử lý, khoản chừng hai tuần nữa.”
Khương Minh Chi “Ừm” một tiếng.
Lộ Khiêm: “Nếu lúc nào em nhớ thì nói với anh, anh sẽ lại đây bất cứ khi nào.”
Khương Minh Chi: “......”
“Ai nhớ anh?” Cô phát hiện người nào đó thật quá tự tin, nhéo nhéo cánh tay anh, “Anh đừng vu khống em.”
Lộ Khiêm: “......”
“Là anh nhớ em được chứ?” Anh cười nhạt nói.
Khương Minh Chi “Cắt” một tiếng, khóa miệng không nhịn được càng cong lên.
Sau đó Lộ Khiêm hôn cô.
Hô hấp gần như gang tấc, Khương Minh Chi nhắm mắt lại, cảm nhận được độ ấm cánh môi nam nhân, Khương Minh Chi ưm hai tiếng, cả người ngày càng không có lực, cuối cùng khi kết thúc cả người đều dán lên người Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lộ Khiêm, nuốt nước miếng một cái.
Cô cảm thấy hiện tại nếu không phải địa điểm và chân cô không tiện, khả năng không thể dừng tại một cái hôn đơn giản như vậy.
Bàn tay Lộ Khiêm nhẹ nhàng miết cánh môi ướŧ áŧ của Khương Minh Chi, vừa rồi cô theo bản năng nuốt một cái làm anh thấy rất vừa lòng, môi dưới của anh còn ẩn ẩn đau đớn, chỗ đó mới bị con mèo nhỏ dùng răng nanh cắn.
Lộ Khiêm: “Em là mèo sao?”
Khương Minh Chi: “Anh mới là mèo đó.”
Cô vừa rồi cắn anh là bởi anh giống như đúc thương nhân Herbert trong mơ kia dám bắt nạt tiểu nhân ngư, bởi vậy cắn một cái coi như báo thù thay tiểu nhân ngư.
“Không là mèo.” Lộ Khiêm khẽ gật đầu, “Vậy thì là thiên nga.”
“Tiểu thiên nga đen?”
Khương Minh Chi giờ mới phản ứng lại Lộ Khiêm dùng tiểu thiên nga đen hình dung cô, nhớ lại đêm đó tiểu thiên nga đen là cô trải qua ý nghĩa gì, tiểu thiên nga đen bị đè xuống giao hợp còn rõ ràng ngay trước mắt, nhìn đầu sỏ gây tội trước mắt mình, đột nhiên cảm thấy may vì mắt cá chân còn sưng không cho hắn có chỗ phát huy.
Khương Minh Chi giãy giụa muốn thoát khỏi người Lộ Khiêm.
Cô đêm nay không phải mèo cũng chẳng phải tiểu thiên nga đen, cô là mỹ nhân ngư hai chân bị thương mỗi bước như đạp trên mũi dao!
Lộ Khiêm đem mỹ nhân ngư đang ý đồ giãy giụa đè lên người anh.
Khương Minh Chi không thoát được, “hừ” một tiếng.
Lộ Khiêm lại nhìn đôi chân trần trụi của tiểu nhân ngư, cuối cùng duỗi tay nhẹ nhàng kéo ống quần của cô xuống.
Khương Minh Chi co co chân.
Lúc này, Lộ Khiêm cầm điện thoại lúc nãy anh đặt trên tủ giường.
Khương Minh Chi nhìn vào điện thoại anh.
Đồng hồ bấm giờ, 29 phút 37 giây.
Lộ Khiêm ấn tạm ngừng.
Khương Minh Chi hơi nghi ngờ, quên vì sao mở đồng hồ bấm giờ.
Sau đó giây tiếp theo, Lộ Khiêm bắt đầu tính nhẩm: “Nếu mỗi giây là một vạn đô la, 29 phút 37 giây tổng là 1777 giây, vậy chi là 1777 vạn đô la.”
....Lộ Khiêm không nhanh không chậm nói: “Một lượng lớn ngoại hối chảy vào tài sản cá nhân sẽ khiến ngân hàng bị giám sát thậm chí đóng băng, anh để Trần Trung dựa theo tỉ suất hối đoái hôm nay của đồng đô la và nhân dân tệ chuyển vào thẻ của em.”
Khương Minh Chi còn chưa phản ứng lại, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn từ ngân hàng.
~Tối nếu được mình đăng thêm 1 chương nữa~
~Mấy nay bị đánh giá thấp kéo sao xuống quá trời, huhu mọi người đánh giá truyện cao giúp mình nha~