Đồ Chơi Của Bọn Họ 2: Quá Khứ Của Thanh Hữu

Chương 154: Trứng gà ăn rất ngon, thật đáng tiếc, lần trước quên không gửi qua kèm với ảnh cho cậu

Chương 2: Trứng gà ăn rất ngon, thật đáng tiếc, lần trước quên không gửi qua kèm với ảnh cho cậu

Vài ngày sau, ở chỗ cũ, một xưởng luyện thép bị bỏ hoang, lần này người không tiến vào từ mặt bên nóc nhà mà quang minh chính đại đi vào từ cửa chính. Lão Lưu đi theo phía sau Vu Mã Cửu, nện bước thong thả, cố ý ngừng một hồi ở trước máy theo dõi ngoài cổng lớn, cậu ngước mắt, nhìn về phía chỗ cao.

“Thanh thiếu gia. Người nhà Vu Mã tới.”

“Tôi thấy rồi.”

“Tôi cảm thấy ngài nên lảng tránh đi một chút, lỡ như có cái gì nguy hiểm.”

“Vạn Chấn Nhất không ở đây.”

Thanh Hữu đứng lên từ trên sô pha, cười hỏi hắn một câu: “Anh cảm thấy tôi sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm sao?”

Đúng thật… Thanh Hữu thiếu gia giống như cũng không lo lắng có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng, ít nhất cho tới bây giờ, Vu Mã Thịnh cũng chưa từng dám động vào gã, Vu Mã Cửu có thể tạo thành uy hϊếp gì với gã?

Tùy tùng cụp mi rũ mắt không nói chuyện, Thanh Hữu búng tay một cái, làm bọn họ dẫn khách tới kho xưởng bên cạnh.

Chờ khi Vu Mã Cửu tới, Thanh Hữu ngồi trên chiếc ghế gỗ trong kho xưởng, quần áo nhạt màu, mái tóc hơi cuốn nhẹ bay theo cánh cửa mở, Vu Mã Cửu vĩnh viễn chỉ mặc một bộ quần áo kia, chiếc áo hoodie thuần đen, mũ áo to rộng che khuất đi một nửa gương mặt. Mà đã hơn một tháng kể từ lần gặp mặt trước, thân mình hai người như thể khảm trong bóng đêm, hòa hợp nhất thể. Bởi vậy mà bầu không khí hài hòa, tùy tùng hai bên giương cung bạt kiếm thần kinh căng thẳng nhìn chằm chằm lẫn nhau, đặc biệt là lão lưu, tay vẫn luôn đặt sau thắt lưng, ông ta vẫn còn nhớ mối thù này, nhớ rất rõ ràng ai đã móc đi con mắt của Cửu thiếu gia.

Nếu không phải do lần trước ông ta sơ sẩy, rời đi một lát, người nhà họ Thanh bỏ thuốc mê cho thiếu gia rồi mang người đi, bằng không với bản lĩnh của thiếu gia, đừng nói toàn thân rút lui mà thậm chí còn cho bọn họ nếm thử chút khổ sở. Chỉ cần tưởng tượng tới cái này, lão Lưu hận không thể khiến Thanh Hữu chết ở dưới nòng súng của mình.

Ông ta đứng yên, hai bên cánh xa nhau 10 mét.

Nhà họ Thanh mua bán điều chế đều là thuốc nằm trong lệnh cấm, trong đó những loại thuốc cấm đều thuộc quyền mua bán của bọn họ, bao gồm cả một số loại thuốc đen cải tạo thần kinh và cơ thể. Đều là những thứ không lộ ra ánh sáng được, có nhà họ Vạn che chở, không ai có thể tạo ra bất cứ uy hϊếp gì với nhà họ Thanh. Giá trị của một viên thuốc đặc thù lưu thông ở chợ đen gần như có thể lên tới tám con số.

Thứ đồ bọn họ mới nghiên cứu phát minh ra, thuộc về cơ mật, ít nhất cho tới bây giờ, không ai biết tác dụng là gì.

Ánh mắt Vu Mã Cửu lạnh nhạt, đảo qua khóe môi hơi cong của Thanh Hữu. Sau khi thấy gã đứng dậy, tương đối thân thiện vẫy vẫy tay với cậu, tựa như cậu là người bạn tốt mà gã quen biết mất năm.

Ở nháy mắt kia, độ cong gương mặt của Thanh Hữu dưới màu sắc ấm áp ánh đèn chiết xạ ra cũng ấm áp. Gã thu tay lại, tùy ý hỏi một câu.

“Tấm ảnh kia thế nào, cậu cảm thấy sao?”

“Ảnh?” Lão Lưu nhăn mày, có chút không rõ nguyên do, ông ta nhìn về phía Cửu thiếu gia với ánh mắt tràn đầy nghi vấn. Lại ở giây phút đó, cứng đờ cả người, sát khí lạnh lẽo tập kích thẳng tới khiến lão lui về sau vài bước. Lão nhìn sát khí tản ra trên người thiếu gia, ngay giây phút đó gần như lão lưu không dám nhìn thẳng qua.

Nhưng Thanh Hữu lại nhìn không chớp mắt, thản nhiên tiếp tục nói.

“Trứng gà ăn rất ngon, thật đáng tiếc, lần trước quên không gửi qua kèm với ảnh cho cậu.”