Đồ Chơi Của Bọn Họ 2: Quá Khứ Của Thanh Hữu

Chương 153: Tức giận

Biệt phủ nhà họ Hà, tầng cao nhất biệt thự có đặt một chiếc kính viễn vọng tầm nhìn gấp 56 lần, người đàn ông nắm nó nhẹ chuyển động, xuyên thấu qua tầm mắt, nhìn thân thể trần trụi của cô gái ngồi trên đùi chàng trai, gương mặt cô đỏ nhạt, mũi đỏ bừng, hốc mắt phiếm hồng.

Vu Mã Cửu nhìn thật lâu, mãi cho tới phía sau có tiếng của lão Lưu vang lên.

“Thiếu gia, cần phải trở về. Đại thiếu gia đang thúc giục, lô hàng kia…”

Ngay ngày hôm sau khi xuống du thuyền, máy định vị lại lần nữa chuyển động. Lão Lưu báo cáo cho Cửu thiếu gia, cậu vó ngựa không ngừng đuổi tới nơi này. Cậu đã ngồi xổm ở đây từ mấy tiếng trước, luôn đợi cho tới bây giờ, thẳng tới khi Hà thiếu gia trở về biệt phủ, vào cửa, ôm cô, làm ra một loạt sự tình, bị cậu nhìn từ đầu tới cuối.

Lão Lưu rất rõ ràng, bởi vì áp suất thấp tản mạn ra trên người Cửu thiếu gia cũng có thể khiến người xung quanh rơi vào bầu không khí áp lực, Lão Lưu không dám chống đối lại thiếu gia nhưng vẫn quyết định khuyên cậu.

“Chúng ta cần phải trở về. Chuyện của cô Thuần… chúng ta cũng không có biện pháp.”

“Thiếu gia, lấy đại cục làm trọng, chúng ta không thể bị nhốt được.”

Lão Lưu thật sự rất sốt ruột, vừa lúc nhận cuộc điện thoại tới, sau khi nghe biết được là người bên chỗ đại thiếu gia gọi. Nói đã hơn hai tiếng mà vì sao không thấy người trở về. Lão Lưu cúi đầu khom lưng đảm bảo, chờ sau khi cúp điện thoại, ông gãi gãi đầu.

“Thiếu gia, tôi nói thật, ngài chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.”

“Đừng nói chỉ là nhà họ Hà hay cả nhà họ Thanh, Vạn. Chỉ một cái nhà họ Bùi chúng ta cũng đã không thể mang người đi được rồi.”

“Bọn họ có bản lĩnh lớn một tay che trời, thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại ngài…”

Lão Lưu lấy đủ dũng khí nói: “Không có biện pháp bảo vệ cô ấy.”

Tuy rằng đây là sự thật nhưng mà sau khi ông nói xong lời này tầm mắt Cửu mới rời đi, cậu xoay người nhảy xuống từ tầng cao nhất. Lão Lưu thấy cậu có ý định dẹp đường hồi phủ, vội thu dọn đồ đạc rồi cũng nhảy xuống theo.

Mất nửa tiếng trở về, về tới thư phòng của đại thiếu gia Vu Mã, Vu Mã Thịnh ngồi ở kia, khí thế bức người, điếu xì gà để trong gạt tàn, hương vị thanh ôn chậm rãi bay ra, mãi cho tới khi Vu Mã Cửu tiến vào Vu Mã Thịnh mới dập điếu thuốc, vẫy vẫy tay, tùy tùng bên cạnh lập tức trình lên báo cáo mà người của bọn họ nghiên cứu ra.

Lô thuốc kia không tính là phiên bản đã hoàn chỉnh, chỉ là trong đó có một phần sản phẩm thí nghiệm nhỏ là thứ đồ bỏ đi nhưng kết quả lại hố bọn họ một lần.

“Chỉ có thể phiền toái cậu đi một chuyến, cho thằng nhóc nhà họ Thanh kia chút giáo huấn.”

“Đánh bại hắn.”

Lão Lưu nghe được thì cả người run lên, có chút sốt ruột nhìn về phía Vu Mã Cửu, ai ngờ cậu chỉ trầm giọng nói một câu.

“Lần sau nên điều tra trước, tôi không muốn đi một chuyến tay không.”

“A, thằng nhóc, cậu cũng bắt đầu có cá tính rồi đấy.”

“Được rồi, là người của tôi bên này không điều tra tốt, đợi lát nữa chặt một ngón tay của đám bọn họ. Ô Đạt, nghe thấy không, nhanh đi đi.”

Người đàn ông cúi đầu khom lưng vâng một tiếng rồi đi ra ngoài ngay. Chặt một ngón tay thì tính là cái gì, hắn ta cũng từng bị chặt rồi, Vu Mã Cửu cũng không tính toán nói chuyện phiếm nhiều cùng với Thịnh, xoay người ra cửa, lão Lưu lom khom ở phía sau, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

“Chuẩn bị đi, mấy ngày nữa chúng ta đi.”

“Vâng, thiếu gia… Mắt ngài đã khôi phục chút nào chưa?”

Tiêu cự của hai mắt và tiêu cự của một mắt không giống nhau, độ chính xác có khác biệt, gần đây thiếu gia vẫn luôn luyện tập tại sân huấn luyện, lực khống chế và dự đoán luôn cần phải luyện tập.

Vu Mã Cửu trả lời: “Còn ổn.”

“Vậy hiện tại chúng ta có đi ăn cơm không?”

Lão Lưu sắp chết đói vì gần nửa ngày nay chưa ăn miếng cơm nào, mãnh nam cơ bắp 200 cân làm sao mà chịu đựng được, nhưng mà lại bị Vu Mã Cửu lạnh mặt đạp một chân.

“Thiếu gia… sao lại đá tôi?”

“Gọi thêm mấy người, tới phòng số 9.”

“A? Hiện tại?”

“Ừ.”

Cửu nói xong xoay người đi về phía tầng ngầm. Thế lão Lưu mới biết, cơn giận của Cửu thiếu gia vẫn luôn ki tiêu mà phải tìm vài người tới để phát tiết mới được. Tuy rằng lão Lưu chưa từng nói chuyện yêu đương, tới tay phụ nữ cũng chưa từng sờ qua nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ thiếu gia lúc ôm cô gái kia vào trong ngực, dần dần ông ta cảm giác được Cửu đã thay đổi. Cậu của hiện tại hoàn toàn khác cậu của trước kia.