Lời nói của Nhan Hoan khiến giọng điệu của Hoàng Thái Cảnh trở nên tồi tệ.
" Anh tức giận sao? Tại sao lại tức giận?
Trên mặt Nhan Hoa đều mang ý cười, ngay cả ánh mắt cũng cong cong.
"Tức giận. . . Anh tại sao phải tức giận. . . . . . giận cái gì..." Hoàng Thái Cảnh ngữ khí không rõ ràng, "A, yêu tinh, em thật phiền phức! Nào, còn có thể làm gì?"
"Ai, em thật buồn, anh không đến để em đi mua sắm một mình ở Minh Đông, còn gọi điện thoại hung dữ với em..." Nhan Hoa trầm giọng nói.
Vẻ mặt giả vờ hung dữ của Hoàng Thái Cảnh đột nhiên dịu dàng đi: "Anh không ... Anh sẽ đến ngay, anh đang trên đường. Em có muốn đi đâu nữa không? Nhân tiện, anh nhớ có một hình Doraemon trong cửa hàng Minh Đông, không phải em thích nó nhất sao, sao em không đến đó và xem một chút?"
"Thật sao? Em muốn đi!" Nhan Hoa hai mắt lập tức sáng lên! Một nụ cười phát ra từ nội tâm hiện trên khuôn mặt cô. Không chỉ bởi vì cô thích Doraemon, mà còn bởi vì Nhan Hoa chưa bao giờ nói với Hoàng Thái Cảnh về sở thích của cô, nhưng anh ấy vẫn tự mình phát hiện ra, điều đó cho thấy Hoàng Thái Cảnh luôn đặt tâm để ý.
Nghe thấy tiếng reo hò từ điện thoại, Hoàng Thái Cảnh dường như nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của yêu tinh, cũng cười theo.
Đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Nhan Hoa cúp điện thoại lập tức đắm chìm trong biển Đôremon, cầm cái này thì thích, cầm cái kia, wow, đáng yêu quá, bỏ đầy vô giỏ mua sắm.
Chậm rồi cả cửa hàng dần chìm vào an tĩnh, sau đó bài hát chủ đề của Doraemon vang lên.
Nhan Hoa ngẩng đầu lên và thấy một người mặc đồ to béo màu xanh da trời đang lạch bạch đi về phía cô. Sau đó, anh dừng lại cách cô một bước, nhảy một điệu nhảy vui nhộn và dễ thương với đôi tay ngắn và đôi chân ngắn.
Theo chuyển động của điệu nhảy, dần dần các vật phẩm được lấy ra khỏi túi nằm ở vị trí bụng. Từ mỹ phẩm yêu thích của phụ nữ, túi xách và những món quà tinh tế cho đến những bức ảnh kỷ niệm, ảnh sân khấu và album của Thái Cảnh kể từ khi anh ấy ra mắt, và cuối cùng là hộp nhạc cỗ máy thời gian có khắc ngày tháng quen thuộc.
Âm nhạc dừng lại, Nhan Hoa ôm đầy đồ đạc trong cánh tay, tay nắm lấy cỗ máy thời gian, nhìn người đàn ông mũm mĩm mũm mĩm xanh da trời trước mặt, cười hạnh phúc với đôi mắt ướt: "Đôrêmon toàn năng, ta muốn ngay bây giờ xem Hoàng Thái Cảnh, ngươi có thể cho ta một cánh cửa ngẫu nhiên không?"
Đôrêmon giơ tay từ từ cởi chiếc mũ đội đầu to tướng ra. Hoàng Thái Cảnh đầm đìa mồ hôi xuất hiện trước mặt cô.
Trái tim của Nhan Hoa rất run rẩy. Nhìn thấy Hoàng Thái Cảnh tóc dính ướt đẫm mồ hôi, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, khiến cô mềm lòng cùng cảm động hơn bao giờ hết
Cô nghe theo sự thôi thúc trong lòng, đặt mọi thứ xuống và lao vô vòng tay anh.
Hoàng Thái Cảnh ôm chặt lấy người đang nhào tới, đột nhiên cảm thấy mọi ngượng ngùng và xấu hổ đều tan biến, trong lòng chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc.
Thật lâu sau hai người mới chậm rãi tách nhau ra.
Nhan Hoa giúp anh vuốt lại mái tóc bết dính, hai người nhìn nhau.
"Cảm ơn vì sự ngạc nhiên của Doraemon ngày hôm nay!"
Hoàng Thái Cực nhếch khóe miệng: “Ân”. Lại do dự một hồi, hắn nhẹ giọng nói: "Yêu tinh... Ta thích ngươi...", thăm dò hôn lên trán nàng. Một chạm l rời đi, và giây tiếp theo, tôi lo lắng quan sát biểu hiện của cô ấy.
Nhan Hoa cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.
Bầu không khí xung quanh hai người họ trong sáng như học sinh cấp hai đang yêu nhau.
Sau khi ghi âm xong một ngày, trong căn phòng nhỏ màu đen PD hỏi Nhan Hoa: "Em biết anh ấy ở đó khi nào?"
Nhan Hoa ranh mãnh cười: "Em vốn không biết, thật sự là bị hù dọa, cho rằng hắn xảy ra chuyện nghiêm trọng, không thể tới đây, thật đúng là tưởng giúp hắn che đậy!"
PD cũng cười.
"Lần đầu tiên em nghi ngờ là khi anh ấy gửi cho em bản đồ lộ trình. Đây không phải là tuyến đường trên bản đồ. Mà thật sự là tuyến đường từng đi qua đi lại trên phố. Cái này rất khó. Anh ấy đã vẽ nó tốt như vậy, nó rất rõ ràng và chính xác."
PD hỏi: " Anh ta biết địa điểm ước định, không phải rất dễ vẽ sao?"
Nhan Hoa lắc đầu và nhìn chằm chằm vào máy quay: "Em có thể nói không? Thôi ... quên đi, chúng ta đừng nói về nó, dù sao đó cũng là tôn nghiêm của Hoàng Thái Cảnh tiên sinh." Cô che miệng và cười.
PD hỏi mấy lần, nhưng Ngôn Hoa cứ lắc đầu không nói gì, đành phải bỏ qua câu hỏi.
"Vậy khi nào nó thực sự được xác nhận?"
"Cửa hàng tráng miệng! Nhưng cũng không thể nói là thật sự xác nhận. Chính là một bàn tràn đầy món tráng miệng, kết quả lại là hàng giảm giá. Em bắt đầu nghi ngờ nơi này được sắp xếp đặc biệt, nhưng chưa chắc không biết có phải là ê-kíp chương trình hay là anh ấy... Lát sau, ly nước trái cây cũng được bưng lên quá——chậm, tất cả mọi người gần như đã ăn xong, nước trái cây mới được bưng lên, là tự làm đúng không?"
PD cười: “Mặc Mặc, quá thông minh, thật ra Thái Cảnh đã làm bánh cho em trong cửa hàng, nhưng kết quả lại không vừa ý, em đến còn chưa làm xong, cuối cùng đành đổi thành nước trái cây, vì vậy hắn ta không thể xuất hiện để đi cùng em thưởng thức. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn làm một việc như vậy, rất nghiêm túc và cố gắng hoàn thành nó một cách hoàn hảo, vậy ly nước trái cây đó có phải thật sự dở không?"
Nhan Hoa rất cảm động, nghe được câu hỏi của đạo diễn , cô lắc đầu cười: “Không phải, là em nói dối anh ấy, thật ra nó rất ngon, hơn nữa bởi vì em nghi ngờ do anh ấy làm nên đã uống hết… " Anh ấy có chút không vui, thật xin lỗi. Nói đến đó cô có điểm ngược ngùng, che che mặt.
"Nhưng em vẫn không chắc chắn 100%, cho nên em cố ý nói như vậy để chọc tức anh ấy, và phản ứng của anh ấy đã chứng thực suy đoán của em..."
PD lại hỏi: "Doraemon đoạn kia, rất cảm động đúng không? Có phải em luôn hi vọng một người bạn trai giống như Doraemon không?"
"Đúng, em rất cảm động! Em vẫn luôn cảm động cả ngày hôm nay!" Nhan Hoa gật đầu
"Không phải vì anh ấy có thể gọi ra nhiều thứ như Doraemon, mặc dù em thích Doraemon, nhưng chúng ta đều biết rằng đó chỉ là thế giới giả tưởng. Là bởi vì anh ấy sẵn sàng đổ mồ hôi đầm đìa để mặc đồ Doraemon và nhảy cho em xem. Chính tấm lòng này đã khiến em cảm động.”
PD gật đầu, vô cùng đồng ý.
Ở phía bên kia, Hoàng Thái Cảnh cũng được phỏng vấn trong phòng tối
"Hôm nay mấy lần suýt chút nữa bị phát hiện!"
Hoàng Thái Cảnh che mặt: "Phương pháp này quá ngu ngốc, có nhiều sơ hở như vậy, hơn nữa đầu óc của yêu tinh rất thông minh, sao có thể không phát hiện?"
PD oán giận nói: "Phương pháp này là một mình bản thân ngươi nghĩ ra phải không?"
Hoàng Thái Cảnh: "..." Không, là Tín Vũ ... vì vậy không có gì lạ khi Tín Vũ vẫn còn độc thân, loại kịch bản thế này không có cô gái nào sẽ không phát hiện...
"Làm thế nào cậu nảy ra ý tưởng nhảy Doraemon?"
Hoàng Thái Cảnh: "Thật ra em nghe Jeremy nói rằng cô gái sẽ rất hạnh phúc và cảm động khi được tỏ tình như thế này sao..."
"Yêu tinh thích Doraemon... nên em muốn tạo bất ngờ cho cô ấy..."
"Mặc Mặc thực sự cảm động, cậu cảm thấy thế nào khi cô ấy chạy tới?"
Hoàng Thái Cảnh bĩu môi cười: "Rất vui vẻ. . ."
PD nhìn tin nhắn trên điện thoại: "Vừa rồi Mặc Mặc nói sở dĩ cô ấy cảm động như vậy không phải vì cậu đóng Đôrêmon toàn năng, mà là vì cậu nguyện ý vì cô ấy làm việc này. Sau khi nghe giọng nói của cô ấy, Hoàng Thái Cảnh có cảm động không?"
Toàn bộ biểu cảm của Hoàng Thái Cảnh trở nên ôn nhu, đôi mắt cũng sáng lên, nụ cười của anh tràn đầy sự cưng chiều và tự hào:
"Đúng vậy, yêu tinh không quá để ý đến vật chất, cô ấy là như thế, nhìn nhận mọi thứ rất thấu đáo ... càng coi trọng tâm ý …cũng rất chân thành đối với người khác.”
PD che miệng đùa giỡn: "Oa - đây là hương vị của tình yêu, răng tôi đều bị vị ngọt làm hỏng."
Hoàng Thái Cảnh nói xong mới nhận thức được những câu mình vừa nói, mặt anh đỏ bừng lên khi nhìn thấy những động tác khoa trương của PD.
Sau khi quay xong, Hoàng Thái Cảnh tiễn Nhan Hoa về nhà.
Khi xe dừng trước cửa, Nhan Hoa chuẩn bị xuống thì Hoàng Thái Cảnh nắm lấy ống tay áo của cô : "Yêu tinh. . ."
Nhan Hoa quay đầu lại: "Ừm? Sao vậy?"
Hoàng Thái Cảnh mấp máy môi, lực cánh tay càng thêm dùng sức, một lát lâu sau mới sốt sắng hỏi: “Đáp án của em là gì?”
Nhan Hoa mím môi, nhìn về phía ánh mắt mong đợi của anh: “Đáp án gì?”
Ánh sáng trong mắt Hoàng Thái Cực đột nhiên tối sầm lại, anh có chút ngại ngùng: "A! Yêu tinh! Em không đáp ứng lời nói kia sao? Đáp ứng!"
Ngôn Hoa cố ý giả vờ nghe không hiểu: “Hôm nay quay phim anh nói nhiều lắm, em trả lời cái gì?”
Hoàng Thái Cực nhìn ra ý đồ của cô, nghiến răng nghiến lợi, ngậm câu nói kia trong miệng hồi lâu, lại không nói ra được nữa. Nhưng yêu tinh vẫn nhìn anh, luôn có cảm giác rằng cô đang mong anh nói câu đó.
Nhan Hoa đợi đã lâu, Hoàng Thái Cực lại chỉ nắm tay áo cô đứng ở nơi đó, thất vọng cụp mắt xuống, chuẩn bị mở cửa đi vô.
Hoàng Thái Cực phát hiện ý đồ của cô, vội vàng buông tay áo ra, nắm chặt tay cô: "Yêu! Anh hích em! Ở bên anh! Vĩnh viễn ở bên nhau!" Nói xong một câu, tựa hồ những câu nói sau cũng không quá khó khăn.
Nhan Hoa quay lưng về phía anh, chậm rãi cười.
Hoàng Thái Cực lo lắng nhìn bóng lưng cô, thấy nàng thật lâu không có quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Yêu tinh?... em. . . "
Trầm mặc hồi lâu, anh cắn răng nhẫn tâm bắt cô quay người đối diện mặt anh, "Em đồng ý với anh không?" Em cho anh một câu trả lời!" Thấy trên mặt cô đều là tươi cười, anh sửng sốt một chút.
Ngôn Hoa cúi người vòng tay qua cổ anh, đặt cằm lên vai anh, cảm nhận cơ thể cứng ngắc của anh, cười khẽ, ghé vào tai anh nhẹ giọng đáp: "Được, em đã hứa rồi, là ở cùng nhau cả một đời!"
Giọng nói mềm mại mang theo hơi thở nhẹ nhàng truyền vào bên tai, Hoàng Thái Cực tựa hồ bị chấn động, tim đập nhanh hơn, sau đó ngây ngẩn cả người, ôm chặt lấy eo cô, đem cô ôm vào lòng: "Yêu tinh..."
Ngôn Hoa dựa vào đầu vai anh cười.
Tạm biệt Hoàng Thái Cảnh, cái người nhão nhão dính chặt sau khi xác nhận mối quan hệ, Nhan Hoa vào nhà cùng với rất nhiều quà tặng. Người quản lý đôi mắt sáng ngời nhìnsố mỹ phẩm và túi xách có tên tuổi:
"Được rồi, của Hoàng Thái Cảnh có phải không? Thông suốt? Anh ta thực hiểu câu nói của phụ nữ " không có túi xách giải quyết không được vấn đề" !"
Ngôn Hoa nói không nên lời: "Chị, chị có thể đừng thô tục như vậy được không?"
Quản lý tùy ý khoát khoát tay: "Đúng đúng a, tỷ tỷ ta lưu manh, ngươi cầm hộp nhạc của ngươi đi, người yêu —— "
Nhan Hoa một ngày bị ba lượt chọc ghẹo: "..."
Trở lại phòng, Nhan Hoa nằm trên bàn nhìn chằm chằm hộp nhạc, phát hiện ngày tháng quen thuộc này chính là ngày thứ hai nàng tới đây, cũng chính là ngày đầu tiên nàng và Hoàng Thái Cảnh gặp nhau. . Nhan Hoa nhịn không được tươi cười, nhấn nút khởi động cỗ máy thời gian.
Âm nhạc chậm rãi truyền ra, đây là một bài hát cô chưa từng nghe tới... Thật lâu sau, tiếng hát ngừng lại, sau đó truyền đến một giọng nói quen thuộc, tựa hồ có chút ngượng ngùng —— "Yêu tinh, bài hát này là tặng cho em... đây là tâm ý của anh ... anh thích bạn rất nhiều!"
Ngôn Hoa cắn môi cười, xem ra hắn nghẹn nhiều ngày như vậy, thật sự là tốn thật nhiều công sức! Hoàng Đầu to...