Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 26: Vợ chồng ba tuổi (10)

Editor: Senhh

Hai bên mở một cuộc họp video khẩn cấp.

Chủ tịch An là một người khác thường, ban đầu ông và Lý Mễ ủng hộ Hoàng Thái Cảnh theo đuổi Mặc Mặc, bởi vì cho dù là bản thân ông ấy yêu thích Mặc Mặc, hay là danh tiếng của Mặc Mặc, nếu hai người yêu nhau chỉ có lợi mà không có hại. Ông ấy cũng vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ đang yêu thầm nhau, chỉ là Hoàng Thái Cảnh mạnh miệng không chịu thừa nhận thôi, nếu không thì sao paparazzi có thể chụp được ảnh hôn môi chứ.

Cho nên cuộc họp này giống như là nhà gái gả con nhà trai cưới vợ, một bên thì nghẹn khuất trong lòng, còn một bên thì vui mừng sung sướиɠ.

Sự việc đã đến nước này, bất kể Hoàng Thái Cảnh có phải thật sự đang yêu đương với Nhan Hoa hay không thì cũng cần phải thừa nhận, nếu bây giờ còn phủ nhận sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả hai bên.

Toàn bộ quá trình, Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh đều không nói chuyện.

Họp xong, bộ phận quan hệ công chúng sẽ thảo luận về từ ngữ trong bài đăng với đối phương, người đại diện bất đắc dĩ nhìn Nhan Hoa: “Bây giờ còn dám nói không thích cậu ấy không?"

Nhan Hoa cười cười, làm nũng ôm lấy cánh tay, cọ đầu vào vai cô: "Vậy thì phải xem biểu hiện của anh ấy rồi, dù sao thì chị và chủ tịch đều đã nghĩ xem nên tuyên bố chia tay như thế nào rồi đúng không? Nếu anh ấy biểu hiện không tốt, vậy 'công việc của đôi bên rất bận rộn, chia tay trong hòa bingh'!"

Người đại diện dí ngón tay vào đầu cô: "Em đấy! Nếu thích thì phải chủ động tiến công, đợi cái tên Hoàng Thái Cảnh lề mề kia ra tay, tám trăm năm nữa chưa chắc đã có, chỉ cần lơ là một chút liền bị người ta bắt mất đấy!"

Nhan Hoa hừ một tiếng: "Người dễ dàng bị cướp mất thì em cũng không cần!"

Người đại diện bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là một đôi oan gia, chị cũng mặc kệ hai người! Dù sao tuyệt đối không được phép ảnh hưởng đến sự nghiệp của em!"

Nhan Hoa gật đầu lia lịa: "Yên tâm, yên tâm! Nhất định sẽ không ảnh hưởng đến túi tiền của chị và chủ tịch, không những thế còn phải nỗ lực làm cho nó lớn lên!"

Chủ tịch đứng bên cạnh nhìn bọn họ đùa giỡn, buồn cười xua tay đuổi bọn họ ra ngoài: "Đứng nghiêm ở đây đảm bảo cho tôi xem, tôi chính là nhà tư bản độc ác chỉ biết đến tiền, nếu cô mà phá hủy đường phát tài của tôi, tôi liền đóng gói cô rồi đem bán!"

Nhan Hoa nghiêm túc bảo đảm, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Bên kia, Hoàng Thái Cảnh cũng đang bị chủ tịch và đám người trêu chọc. Không biết vì sao, khi chủ tịch hỏi anh xem có phải là anh đang hẹn hò với yêu tinh hay không, trước vẻ mặt trêu chọc của Khương Tín Vũ, Hoàng Thái Cảnh không có phủ nhận.

Cũng may, Lý Mễ_con người vẫn luôn vô tình làm thần trợ giúp cho bọn họ, lúc này đây lại không tức giận vì bị "giấu giếm".

Độ hot trong chuyện tình cảm của Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh kéo dài cả tuần, thậm chí album và phim mới của bọn họ cũng theo đó mà nổi tiếng. Đạo diễn đang làm hậu kỳ cười không khép được miệng.

Vốn dĩ hai người đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng bởi vì nụ hôn kia cùng hàng loạt câu chuyện sau đó, bọn họ đều có chút xấu hổ và ngại ngùng, cũng ít giao tiếp hơn trước.

Cho đến một ngày, người đại diện nhịn cười bê một chồng tài liệu bước vào.

"Lớn từng đó tuổi, cũng đã ở trong cái giới này lâu như thế, đây thực sự là lần đầu tiên mà chị thấy có người theo đuổi con gái như vậy đấy! Mặc Mặc à, em đúng là gặp phải một bảo bối vô cùng thuần khiết! Ha ha ha ha–––"

Người đại diện không nhịn được cười ầm lên, vừa cười vừa đưa kịch bản cho Nhan Hoa.

Nhan Hoa cầm lấy kịch bản, trên đó viết bốn chữ to tướng "Cặp đôi hoàn mỹ", là gameshow về các minh tinh đóng giả làm người yêu nhau.

Người đại diện ở bên cạnh cười nói: "Nhẫn nhịn suốt mấy ngày nay vậy mà chỉ nghĩ ra được em và cậu ấy cùng nhau tham gia gameshow, chẳng lẽ Hoàng Thái Cảnh chưa bao giờ yêu đương hả?"

Nhan Hoa hạn hán lời nhìn người đại diện: "Chị, buồn cười lắm sao?"

Người đại diện cười ra nước mắt: "Đương nhiên là buồn cười! Hoàng Thái Cảnh đã 27 tuổi rồi, chuyện uống rượu rồi cưỡng hôn em thì cũng tạm chấp nhận, nhưng lại nhát gan không dám tới gặp người ta, đến câu tỏ tình còn không có. Nín nhịn lâu như vậy, chị còn tưởng rằng cậu ấy có kế hoạch gì lớn lắm, nhưng không ngờ lại ngạo kiều đến mức lấy công việc ra làm cớ, chẳng lẽ cậu ấy không nghĩ tới trường hợp em tức giận quá liền từ chối không tham gia sao? Loại người cao ngạo như thế này, tuyệt đối xứng đáng độc thân cả đời!"

Nhan Hoa nghe cô nói cũng không nhịn được cười, lúc đầu còn tức giận vì Hoàng Thái Cảnh hôn người khác mà còn không nói lời nào, sau đó lại nghe Lý Mễ bí mật mách lẻo, nói mấy ngày nay anh cả rối rắm biết bao nhiêu, một ngày phải lấy điện thoại ra cỡ 100 lần, có một lần đang họp, chủ tịch hỏi anh các bài hát còn lại trong album mới thế nào rồi, anh buột miệng thốt ra "Yêu tinh...", toàn bộ phòng họp đều phá lên cười. Chủ tịch còn nói: "Thái Cảnh à, tôi biết cậu nhớ yêu tinh quốc dân, nhưng bây giờ chúng ta đang nói về album mới! Album mới!"

Nhan Hoa buồn cười đến nguôi giận.

Giận anh lâu vậy rồi, lần này liền cho anh cái bậc thang đi, có thể khiến cho anh nghĩ ra một cách vừa giữ được thể diện vừa tiếp cận cô cũng không dễ dàng gì, lần này liền bỏ qua cho anh vậy. Nhan Hoa cầm cuốn kịch bản kia, khẽ mỉm cười.

Người đại diện che kín đôi mắt: "Ây dô, sáng mù mắt rồi, mùi của tình yêu thối quá đi mất!"

Được thăng cấp thành "cặp đôi quốc dân", hai người muốn cùng nhau tham gia chương trình, tổ tiết mục "Cặp đôi hoàn mỹ" đương nhiên vô cùng hoan nghênh, thậm chí còn sẵn lòng để bọn họ tự dàn dựng kịch bản, dù sao thì đây cũng là phim tài liệu về "cặp đôi quốc dân" thể hiện tình cảm, mấy cái kịch bản gì gì đó đều không quan trọng, tuyệt đối ratings cao!

Nhưng mà Hoàng Thái Cảnh_ người chưa từng yêu đương một lần nào muốn mượn kịch bản của bọn họ để theo đuổi em gái đấy! Không có kịch bản thì sao anh có thể theo đuổi được? Cho nên, anh lập tức khiêm tốn, tỏ vẻ có thể chấp nhận sự sắp xếp của tổ tiết mục.

Tổ tiết mục càng vui mừng, quyết định thêm nhiều điểm nổi bật vào trong kịch bản.

Nhà trai nhận được kịch bản số đầu tiên trước, Khương Tín Vũ và Lý Mễ lập tức chạy đến giúp anh suy nghĩ ý tưởng.

Ngày đầu tiên quay phim, Nhan Hoa đi đến Minh Đông theo tấm thẻ của tổ tiết mục.

Đứng trên con đường tấp nập người qua lại, Nhan Hoa nhìn xung quanh, ngoại trừ nhân viên tổ tiết mục đang làm việc và đám đông đang vây xem thì không có nhìn thấy Hoàng Thái Cảnh.

Khi Nhan Hoa quay đầu bốn phía tìm người đến lần thứ tư thì chuông điện thoại reo lên.

"Khụ khụ––yêu tinh... Là anh..."

"À~" Nhan Hoa kéo dài giọng nói, "Em đã đến Minh Đông rồi, anh đang ở đâu vậy?"

"Ừm... Anh... Bên phía anh có một chút vấn đề, khả năng sẽ đến muộn một chút..." Hoàng Thái Cảnh ấp úng.

Nhan Hoa nhíu mày, biết rõ hôm nay có lịch trình, sao lại xảy ra vấn đề chứ? Hầu hết các công ty đều sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra. Nhưng mà cũng có thể là ngoại lệ, cuối cùng cô hỏi một câu: "Làm sao vậy? Gặp phải rắc rối à?"

"Ừm... có chút phiền phức, em tạm thời kéo dài thời gian giúp anh, công ty và tổ tiết mục đã liên lạc rồi, em đến địa điểm hẹn hò của chúng ta trước đi, khi nào anh tới thì sẽ đi thẳng đến đó, coi như là lần đầu tiên gặp mặt."

Nhan Hoa liếc nhìn PD, kỳ thực trong lòng có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, gật đầu đáp: "Được rồi. Cửa hàng ở đâu?"

"Ờ... Em đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, anh gửi cho em cái bản đồ chỉ đường, em cứ đi theo con đường mà anh đã vạch ra."

"Anh biết đường đi hả?" Nhan Hoa vô cùng nghi hoặc.

"Đương nhiên! Sao lại không biết! Yêu tinh, sao em lại phiền phức như vậy chứ, cứ đi theo bản đồ đi, nhất định anh sẽ tìm thấy em!" Hoàng Thái Cảnh vẻ mặt ảo não nắm chặt bản đồ, yêu tinh biết anh mù đường, đầu óc lại thông minh, khẳng định sẽ đoán được!

Nhan Hoa vẫn luôn cảm thấy hình như anh đang bí mật làm cái gì đó, có điều vẫn làm theo lời anh nói: "Ừm–– Vậy được rồi, anh gửi ảnh qua đây đi!"

Hoàng Thái Cảnh cúp điện thoại, nhanh chóng chụp ảnh gửi đi. Sau đó anh chạy vào bếp tự mình chuẩn bị.

Nhan Hoa nhận được ảnh, không ngờ là nó được vẽ rất rõ ràng, cô đi theo bản đồ chỉ đường, đi ngang qua rất nhiều cửa hàng có treo những tấm poster to lớm của cô và Hoàng Thái Cảnh, rất nhiều lần, ảnh của hai người nhìn nhau qua một con đường.

Đây là cảnh tượng mà họ chưa từng chú ý tới khi chụp ảnh quảng cáo.

Nhan Hoa cười với máy quay nói: "Ừm... Cảm giác như là Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách qua dải ngân hà, haha!

Đi một hồi lâu, quả nhiên tìm thấy một tiệm bánh ngọt được trang trí đẹp mắt. Cô bước vào, chọn một chỗ trống ngồi xuống.

Sau khi Nhan Hoa ngồi xuống, gọi điện thoại cho Hoàng Thái Cảnh: "Anh Thái Cảnh, em đến rồi, anh đâu?"

Giọng nói Hoàng Thái Cảnh hoảng loạn: "Anh... Anh còn chưa tới... Em cứ gọi món trước đi! Đúng rồi, gọi món trước! Yêu tinh, thực đơn có rất nhiều món ngon..."

Nhan Hoa nghi hoặc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía thực đơn, vẻ mặt khó tin chỉ vào cái ưu đãi kia hỏi nhân viên phục vụ: "Giảm 90%? Chị có chắc là combo này giảm 90% không?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu: "Không chỉ có vậy, gọi combo này còn được tặng nước trái cây đặc biệt của cửa hàng chúng tôi~"

Nhan Hoa lại nhìn quanh toàn bộ tiệm bánh ngọt một lần nữa, xác định không thấy được người quen, do dự chọn cái combo này, không nhịn được mà lên tiếng nói ra suy nghĩ: "Ưu đãi này giống âm mưu vậy..."

Khi quay đến cảnh này, tất cả bình luận đều là "ha ha ha ha".

Vốn dĩ Hoàng Thái Cảnh đi ra nhìn trộm, vội vàng trốn vào trong phòng bếp, trong lòng còn sợ hãi sờ sờ trái tim: "Yêu tinh quá nhạy cảm, suýt chút nữa là bị lộ rồi!" Sau đó cúi đầu xuống nhìn tác phẩm thảm không nỡ nhìn của mình, mồ hôi đầu đầu nhận lấy công cụ mà nhân viên đưa cho, một lần nữa bắt đầu làm "nước trái cây đặc biệt".

Set ăn để đầy một bàn, có cả các loại bánh tráng miệng. Trong mắt Nhan Hoa tràn ngập ngôi sao, thực sự quá hạnh phúc! Mặc dù chắc chắn sẽ không ăn hết, nhưng đối với những cô gái thích ăn đồ ngọt mà nói, có thể nhìn thấy bao nhiêu loại bánh ngọt tinh xảo và đáng yêu trước mặt thì đời này cũng đã đủ mãn nguyện rồi!

Toàn thân Nhan Hoa đều đắm chìm trong bong bóng hạnh phúc.

Hoàng Thái Cảnh ở phía sau phòng bếp lén lút nhìn thấy, khóe môi cong lên mang theo chút ghét bỏ nhưng lại có phần yêu chiều. Vẻ mặt kia đã đốn tim biết bao nhiêu thiếu nữ trước màn hình.

Nhưng mà Hoàng Thái Cảnh chậm chạp không tới. Trong lúc này cô chỉ gửi một tin nhắn, có điều dường như tình huống bên kia rất phức tạp, vẫn không kịp chạy tới

Nhan Hoa nói với máy quay: "Chẳng lẽ sắp đặt lần này của tôi là bạn gái bị bạn trai cho leo cây à? Nếu đã như vậy–– vậy thì tôi không khách khí nữa! Tất cả đều là của tôi nha! Ha ha ha ha!"

Đến khi Nhan Hoa nếm thử rất nhiều loại bánh mà cô muốn ăn nhất, sau đó chia hết số bánh ngọt còn lại cho nhân viên và người qua đường thì ly "nước trái cây đặc biệt" kia mới khoan thai tới muộn.

Mặc dù đã ăn no nhưng Nhan Hoa nhìn thoáng qua ly nước trái cây đó, cuối cùng vẫn chậm rãi uống hết.

Đi ra tiệm bánh ngọt, Hoàng Thái Cảnh mới gọi đến: "Yêu tinh, ăn xong rồi à?"

"Sao anh biết em ăn xong rồi? Chẳng lẽ có người nói cho anh biết hành trình của em?"

"Khụ... Đúng vậy, không phải bên phía em có rất nhiều nhân viên sao?" Hoàng Thái Cảnh chột dạ ho khan một tiếng, trốn vào trong đám đông.

"Hả~ Vậy sao?" Nhan Hoa mím môi cười thầm, "Có điều, anh à, chủ đề hôm nay là hẹn hò một mình hả?"

"A, sao anh để em một mình được chứ, anh sẽ đến! Bây giờ em còn muốn ăn món gì không?" Hoàng Thái Cảnh nói sang chuyện khác.

"Không muốn ăn, uống hết một ly nước trái cây nên là no rồi."

Trên mặt Hoàng Thái Cảnh tràn đầy ý cười: "Nước trái cây uống có ngon không?"

"Cũng không phải là quá ngon, còn kém hơn bánh ngọt mấy lần! Quả nhiên đồ được tặng không thể so sánh với đồ mình bỏ tiền mua!"

Sắc mặt Hoàng Thái Cảnh tối đen: "Yêu tinh, nếu biết là đồ được tặng thì không nên quá bắt bẻ! A! Phải biết cảm ơn!"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Thái Cảnh: Vậy mà lại nói nước trái cây khó uống nhất, tức giận!

(@ ̄ー ̄@)