Tối hôm qua Tiết Trần Bân về đến nhà, hai vợ chồng liền nói chuyện về Tô Minh Tây. Nhiêu Lệ Hoa sau khi phát hiện ra Tô Minh Tây đến đội vận chuyển kết toán tiền lương liền cùng vợ của Tiết Trần Bân là Cao Tú Mai cãi nhau một trận. Bà ta trách cứ Cao Tú Mai tự chủ trương trả tiền cho Tô Minh Tây.
Hai vợ chồng Tiết Trần Bân ngày thường đều không quen nhìn Nhiêu Lệ Hoa, vì vậy mà Cao Tú Mai cũng phản kích trở lại. Bà châm chọc Nhiêu Lệ Hoa có con gái ruột từ nông thôn tìm trở về, còn định lừa Tô Minh Tây nói là em họ, đúng là quá không biết xấu hổ. Qua đó toàn bộ đội vận chuyển liền biết được Tô Minh Tây không phải là con gái ruột của Nhiêu Lệ Hoa.
Vợ của mình là chủ nhiệm của đội vận chuyển, chức vụ còn cao hơn Nhiêu Lệ Hoa, vì vậy mà hai vợ chồng Tiết Trần Bân cũng chẳng ngán Nhiêu Lệ Hoa.
Khi Tô Minh Tây sáng sớm đến nói chuyện muốn đến Nham Thành bán vải kiếm học phí, Tiết Trần Bân liền sảng khoái đáp ứng. Ông liền bê hai sọt vải lên xe.
Từ huyện Kim Thủy đến Nham Thành mất năm tiếng ngồi xe. Sáng sớm sẽ xuất phát từ Nham Thành, giữa trưa đến Kim Thuỷ, sau đó buổi tối sáu giờ sẽ quay trở lại Nham Thành, trời mua hè nên lúc đó vẫn còn sáng.
Tới Nham Thành, Tiết Trần Bân liền để cho Tô Minh Tây xuống cửa của công tay thuốc là, sau đó lấy ra năm mươi cân quả vải để cho cô đi bán lẻ.
“Thừa dịp thời gian tan tầm, cháu ở đây bán cho xong chỗ vải này, sau đó liền về phòng cho khách của đội, đừng để cho Nhiêu Lệ Hoa nhìn thấy. Còn 150 cân vải dư lại kia chú sẽ giúp cháu bán sỉ, sáng mai sáu giờ xe xuất phát cháu lại đến đoàn xe tìm chú”.
Tô Minh Tây vội hỏi lại: “Chú Tiết, cháu mang hàng hoá lên xe như thế này có phải gây phiền toái cho chú không? Nếu Nhiêu Lệ Hoa vì cháu mà nhằm váo chú thì lần sau vẫn là bán vải ở huyện Kim Thuỷ thôi, cháu liền không đi như thế này nữa.”