Tô Minh Tây làm một a phiêu nhiều năm như vậy nên thấy rõ được sự phát triển của thời đại. Lại có kim bài trọng sinh trong tay, Tô Minh Tây không tin ở thập niên 80 này cô có thể kém hơn Tô Đại Hanh.
Khương Huệ Lan cùng Khương Khánh Phong nghe xong kế hoạch của Tô Minh Tây đều cảm thấy có thể thử xem. Khương Huệ Lan còn tưởng mình có thể đi theo con gái, nhưng trên xe vận chuyển chỉ có một ghế phụ, nhiều nhất chỉ có thể cho một mình Tô Minh Tây đi nhờ mà thôi.
Vì vậy sự việc mang vải đi bán ở Nham Thành liền đã quyết định như vậy. Buổi tối Tô Minh Tây ngủ với mẹ, hai mẹ con nói rất nhiều chuyện.
Tô Minh Tây sợ mẹ mình vẫn còn tình cảm với Thư Đại Hanh liền nói với mẹ : “mẹ, Thư Đại Hanh cùng Nhiêu Lệ Hoa bàn với nhau muốn lừa gạt con, nói cô ta là em họ. Nếu về sau cô ta tìm mẹ, mẹ liền muốn nhận ai là con gái a?’
Trước kia Khương Huệ Lan có thương yêu Thư Đại Hanh bao nhiêu thì bây giờ liền áy náy với Tô Minh Tây bấy nhiêu, đây mới thực sự là con gái ruột của bà.
Đặc biệt Nhiêu Lệ Hoạ rõ ràng biết ôm sai hai đứa nhỏ lại còn giấu diếm Tô Minh Tây nhiều năm như vậy. Giấu diếm thì cũng thôi đi, vậy mà còn sai sử con gái của bà như người ở, bắt con bé phục vụ mẹ con bà ta. Muốn nói người cần phải xin lỗi thì chính là Nhiêu Lệ Hoa, bà ta là người phải xin lỗi cả hai đứa trẻ.
Từ giờ trở đi, bà sẽ chỉ đối tốt với mỗi con gái ruột của mình mà thôi.
“Mẹ từ nay về sau chỉ có một đứa con gái là con, hơn nữa đứa nhỏ Thư Đại Hanh này sau khi ngã đập đầu thì mẹ cảm thấy con bé đã thay đổi. Con ở Nham Thành có đυ.ng phải nó thì cách xa nó một chút”.
Tô Minh Tây nghe mẹ nói vậy thì liền yên lòng, an tâm chìm vào trong giấc ngủ.
……
Ngày hôm sau đoàn xe sẽ không tới, vì vậy Tô Minh Tây ở lại nhà nghỉ ngơi một ngày. Đến sáng sớm ngày thứ ba, người một nhà liền lên núi hai hai trăm cân vải. Cậu Khương Khánh Phong gánh vải mang theo Tô Minh Tây đến trạm thu mua. Lần này tới Kim Thuỷ thu mua vải vẫn là tổ trưởng tổ ba Tiết Trần Bân.