[Xuyên thư] Omega Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Công

Chương 7

Lê Quân phát hiện hình như bạn cùng phòng bắt đầu trốn tránh mình thì phải.

Đây chắc chắn không phải ảo giác, tuy rằng bạn cùng phòng không phải người thích nói chuyện nhưng mà lúc trước hắn chưa từng thấy những tình huống như thế này, rõ ràng đã gặp mặt nhau nhưng y vừa vặn lại có thể tránh đi mỗi lúc hắn muốn mở miệng.

Ban đầu quả thực hắn cũng không có chú ý tới, nhưng cái chuyện kia cứ như vậy xảy ra thêm vài lần nên hắn liền phát hiện chắc chắn đối phương đang cố ý muốn tránh mặt mình.

Lê Quân khổ sở không rõ có phải mình đã làm gì sai khiến y thấy chán ghét hay không. Mà hắn lại là loại người rất khó tìm cách bắt chuyện với đối phương nếu người kia không nói lời nào.

Và nếu người kia không chịu tiếp lời thì lần sau hắn cũng không đủ dũng khí để chủ động bắt chuyện với y.

Mà lúc trước có thể, bởi vì Hạng Uẩn Chu chưa từng từ chối đề nghị hay yêu cầu nào của hắn.

Bầu không khí trong ký túc xá nháy mắt bỗng trở nên vô cùng quái dị.

Bọn họ cũng cứ duy trì bầu không khí quái dị đó cho tới khi kết thúc khoá huấn luyện quân sự.

Buổi huấn luyện quân sự cuối cùng kết thúc đúng vào hôm thứ sáu. Trường học tạm thời vẫn chưa có sắp xếp lịch học chính thức tiếp theo. Sáng sớm “bố dượng hờ” của hắn lại gọi điện bảo hắn hôm nay về nhà.

Nhắc đến nhà, Lê Quân thực sự không có cảm giác thuộc về nơi đó.

Hơn nữa ở đó chỉ có những đồ vật đều thuộc về nguyên chủ, hắn luôn có cảm giác xấu hổ khi sử dụng đồ của người khác một cách bừa bãi, và trong lòng hắn cũng tự động bài xích sử dụng đồ của nguyên chủ.

Vì thế hắn liền lấy ra một cái vali nhỏ, thuận tiện mang vài bộ đồ về bên đó sau này đỡ phải mang theo.

Vừa mở cửa phòng, hắn liền thấy Hạng Uẩn Chu đang ngồi trên sofa, không biết y đang suy nghĩ cái gì.

Hạng Uẩn Chu nghe được tiếng hắn mở cửa, lông mày rõ ràng đã nhăn lại một chút, vừa nhìn thấy hắn kéo vali nhỏ, đồng tử ngay lập tức co rút.

Lê Quân không ngờ bạn cùng phòng lại ngồi ở bên ngoài từ bao giờ. Nghĩ đến thái độ mấy ngày của y, hắn sợ mình nói gì không đúng lại tiếp tục chọc giận y liền không nói gì, lặng lẽ đẩy vali đi ra ngoài một cách nhanh nhất có thể.

Mãi cho đến khi rời khỏi ký túc xá, cảm giác ngột ngạt trong lòng hắn mới tan biến một chút.

Chẳng biết có phải do ảo giác không nhưng mà ánh mắt vừa rồi của Hạng Uẩn Chu giống như đang nhìn hắn chằm chằm.

Lê Quân có chút đau đầu nghĩ nghĩ, xem ra đến lúc trở về, hắn nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với bạn cùng phòng mới được.

Omega gương mặt vô cảm, yên lặng ngồi trong phòng khách rất lâu, đột nhiên y nắm chặt tay đấm một lực vô cùng mạnh xuống ghế sofa.

Lê Quân lén lút đẩy vali ra khỏi trường như một tên trộm, khéo léo tìm được một vài con hẻm hẻo lánh nhất, rồi khoan thai bước vào, cuối cùng hắn cũng thành công tìm được một chiếc xe sang trọng đang chờ mình ở đó.

Hắn nhìn khắp nơi không phát hiện có bạn học đi qua liền ném vali vào trong cốp xe sau đó chui vào trong xe một cách nhanh nhất có thể.

Tài xế lái xe là một Beta tuổi không còn trẻ cho lắm, cũng bởi quy định trong thế giới này nên hầu như tài xế lái xe đều là Beta.

Cũng bởi vì tránh trường hợp kỳ mẫn cảm hay kì phát tình rất dễ gây ra tai nạn xe cộ nên Beta là một cách sắp xếp vô cùng hợp lý.

Beta trung niên là một tài xế vô cùng tận tình và tâm huyết với nghề. Lái xe đi thật sự vô cùng an toàn, đúng thật là không uổng khi chọn thuê loại xe có giá trị cao, ngay cả tài xế cũng vô cùng chất lượng.

Lại nghĩ đến bạn cùng phòng vô duyên vô cớ tránh mặt mình trong lòng hắn không khỏi thấy khó chịu.

Bản thân Lê Quân từng gặp qua rất ít Beta. Đối với hắn, hai nam giới bình thường mà nói, nếu xảy ra xung đột hay vấn đề gì thì đánh một trận liền có thể giải quyết a.

Nhưng mà trong cái thế giới ABO này, ai biết được một cú đấm sẽ mang tới những rắc rối gì hay không?

Hơn nữa, Lê Quân không phải loại người thích đi gây gổ đánh đấm.

Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ, tuy rằng mình không thích hợp sống ở nơi này, nhưng có cơ hội thì nhất định phải tìm hiểu rõ hơn tình huống này.

Vì thế cá mặn cố gắng khắc chế xuống nỗi sợ hãi xã hội của mình, vươn cái đuôi lười biếng ra.

“Xin lỗi cho tôi hỏi một chút… Beta các chú nếu tự nhiên tránh mặt, không muốn gặp một người thì là vì lí do gì? Ví dụ như người kia không làm gì sai mà lại có thể khiến chú khó chịu.”

Beta trung niên rõ ràng đã trải qua bao sóng to gió lớn trong cuộc đời, đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy, cũng không có tò mò lí do tại sao hắn lại hỏi như vậy.

Mà lại trả lời một cách vô cùng rõ ràng:

“Beta chúng tôi không có thời kỳ mẫn cảm như Alpha cũng không có kỳ phát tình giống Omega. Nói chung không có tình huống nào khó xử đột ngột như vậy trừ khi cậu cùng với người yêu của mình giận dỗi nhau mà thôi——”

Lê Quân: “...”

Cá mặn Lê Quân cố gắng nâng lên cái đuôi lười biếng lắc đầu hoảng hốt nói: “Không phải, chúng cháu không có quan hệ như vậy, chỉ là… bạn bè mới quen biết mà thôi ạ.”

Lê Quân biết có nói tài xế cũng không tin bèn âm thầm kêu gào trong lòng.

Cái thái độ kia của Hạng Uẩn Chu thậm chí còn chẳng muốn xem hắn là bạn bè chứ đừng nói là người yêu… lời này của ông bác tuyệt đối không nên tin là thật a!

Tài xế Beta nhìn hắn qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt kinh nghiệm từng trải, và có vẻ không hề tin những gì hắn nói.

“Người trẻ tuổi thịnh khí, mặt mũi lại xinh đẹp, nhưng trước khi nói ra điều gì cũng nên suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng nói, nếu không khiến người mình yêu đau lòng rồi đến lúc hối hận cũng không kịp đấy.”

Lê Quân: “....”

Đôi mắt của ông chú đầy tò mò, giống như ông ta vẫn muốn nói tiếp chuyện phiếm về cái vấn đề này.

Lê Quân đột nhiên cảm thấy thăm dò ý kiến của ông chú là một chuyện hết sức ngớ ngẩn.

Bản tính cá muối lười biếng của hắn lại nổi lên, nghĩ lại kỹ càng cũng không phát hiện ra mình đã làm gì có lỗi với bạn cùng phòng.

Cũng có khả năng không phải hắn đã chọc giận y, mà là y vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo mà thôi.

Nói không chừng hai ngày sau, tâm tình của y bình thường, vui vẻ trở lại ấy mà.

Sau khi lướt mạng một lúc cuối cùng tinh thần của Lê Quân cũng thả lỏng không ít.

Nhưng mà hắn vẫn có chút xấu hổ vì ban nãy nói chuyện phiếm với bác tài xế về vấn đề kia, nên tự nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Không biết cha dượng kiếm tài xế ở đâu…”

Hắn ta chỉ là đang tự lẩm bẩm nói với chính mình, âm thanh rõ ràng đã hạ xuống cực kỳ thấp không hiểu sao tài xế vẫn nghe được.

Bác tài liền vui vẻ nói: “Không phải Tần tổng bảo tôi đến, mà là đại thiếu gia.”

Đại thiếu gia? Ai? Tần Dương sao?

Đuôi cá mặn lười biếng vừa mới thả lỏng một chút trong chốc lát lại nâng lên.

Bây giờ hắn thực sự không còn tâm trí nào mà để tâm đến chuyện của Hạng Uẩn Chu nữa.

So với Hạng Uẩn Chu hắn càng sợ hãi vị “anh trai hờ” có quyền lực cực cao trong nguyên tác này hơn a.

Hắn nghĩ thầm muốn hỏi kỹ càng thêm một chút thế nhưng mỗi khi hé miệng lại không thể nói ra lời nào, chịu đựng tâm trạng bồn chồn đứng ngồi không yên đến tận buổi tối.

Cũng may hắn lại là người trở về nhà trước nên không có ai ở nhà, nếu không thì sẽ xấu hổ đến tận mang tai.

Điều đầu tiên Lê Quân làm khi trở về phòng của mình là cố gắng dựa theo trí nhớ của mình lục tìm trong nguyên tác, suy nghĩ xem mối quan hệ giữa người “anh trai hờ” và cái gia đình này.

Nói thế nào nhỉ, bản thân nguyên tác chính là một cuốn truyện vạn nhân mê phiên bản chơi cổ phiếu rồi, chủ yếu là quay quanh mối yêu hận tình thù giữa nhân vật thụ chính và các anh công phụ, giống như anh công phụ Tần Dương đây này, vị tiểu đệ kia của anh ta càng được miêu tả nhiều hơn.

Hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng, hình như có một câu trong nguyên tác [Tên Alpha đeo kính gọng vàng này có quan hệ không tốt với gia đình của mình. ]

Ngoài ra cũng không còn gì nữa.

Lê Quân không thể không che cái bụng đang đau của mình, tự nhiên hắn cảm thấy hối hận, đáng lẽ mình không nên xuất hiện ở đây.

Hắn nhịn không được lẩm bẩm chửi thầm, đáng lẽ ra có thể yên ổn trốn trong một góc mà hít CP, vì cái gì còn phải đến tận đây rồi chịu khổ như thế này hu hu hu!

Thế là cá mặn Lê Quân lại phải chịu thêm cảm giác nơm nớp lo sợ chờ đến thời điểm ăn cơm tối, người “cha dượng hờ” và “bàbà mẹ hờ” xinh đẹp lúc này mới xuất hiện ở trước cửa. Hai người này không hề để ý đến hắn, từ phòng khách đã bày ra bộ dạng hết sức tình tứ với nhau nguyên cả một đường cho tới bàn ăn.

Có lẽ đến khi nhìn thấy hắn bọn họ mới bày ra bộ dạng của một người lớn tuổi.

Người “cha dượng hờ” nhìn nhìn một lúc liền ngay lập tức nhíu mày: “Tần Dương đâu? Nó bất mãn với ta chuyện gì hay sao mà giờ còn chưa tới?”

Lê Quân lắc đầu, hắn cũng đang tự hỏi, trong nguyên tác vị “anh trai hờ” này của mình là một người rất đúng giờ, thường thì anh ta sẽ đến sớm một chút do phép lịch sự, anh lại là người rất có quy củ, đây chính là phong độ của riêng anh ta mà.

Cũng chính vì lý do đó, Lê Quân càng cho rằng anh ta bị chuyện gì đó làm vướng chân chứ không hề cho rằng anh cố ý đến muộn a.

Nhưng ngặt nỗi, anh ta lại vướng phải một ông già đang đanh mặt để làm uy nên chắc hẳn ông ta không thể nào làm mặt bình thường được, nên hắn có muốn nói cũng không thể nói thẳng ra được, bèn lựa lời nói: “Khả năng… Là đã xảy ra chuyện, hay là….”

Gọi điện thoại cho anh ta, nếu nhỡ đâu ổng không về được thì ăn cơm trước.

Nhưng người “cha dượng hờ” này lại vì một vấn đề hết sức đơn giản chọc cho nổi giận, ông ta lấy ra điện thoại di động của mình, gọi đi một dãy số.

Không biết vị “anh trai” kia đã nói gì mà ông “cha dượng hờ” này lại bắt đầu nổi điên và cáu gắt.

Hắn nương theo tiếng quát của người “cha hờ” kia trong lòng trở nên vô cùng ác liệt, có cảm giác như chỉ cần vô tình chạm vào chiếc điện thoại kia cũng có thể nổ ngay, nếu không phải cách một chiếc di động thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra cảnh hai người đã đánh một trận với nhau đó.

Bất chợt Lê Quân nghe thấy những câu chửi vô cùng thô tục thoát ra từ miệng của “người cha dượng hờ” kia thì sợ ngây người, hắn không thể tin nổi những lời đó có thể được một người có học thức cao như vậy nói ra.

Hắn đã từng học được rất nhiều câu chửi mắng người một cách tri thức không có hề chút thô tục nào cả, nhưng mà—— những ông chủ lớn mỗi khi có chuyện đều có thể văng những câu tục tĩu như thế này sao?

Nói tóm lại, đến khi hắn lấy lại bình tĩnh ở trong lòng thì đã nhìn người “cha hờ” này bằng một con mắt khác rồi, hình tượng của một ông chủ lớn tri thức hoàn toàn sụp đổ biến thành một gã thô thiển.

Lần này hắn nghĩ chắc chắn vị kia thể nào cũng không thèm có mặt cho xem.

Tuy nhiên, Lê Quân đánh giá người anh trai này của mình thoạt nhìn mới giống một người thành đạt, nho nhã hơn cha hắn rất nhiều a.

Sau đó “vị anh trai hờ” kia cuối cùng cũng xuất hiện, có lẽ từ một buổi tiệc với đối tác gấp gáp mà trở về, trên người anh ta vẫn còn vương lại mùi tín tức tố của một Omega nào đó.

Bởi vì bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên trên trán anh ta nổi lên không ít gân xanh, giống như đã chịu đựng thứ gì đó cực hạn ấy.

Tần Dương trở về có lẽ muốn ngay lập tức chạy lên phòng của mình nhưng lại bị cha gọi lại.

“Đứng lại! Mày ngay cả phép tắc lịch sự cơ bản nhất cũng không có hay sao? Người lớn trong nhà chờ mày lâu như vậy, còn không nói lời nào đã đi luôn?”

Tần Dương nhắm mắt lại, anh ta bởi vì không thể chịu được mùi tín tức tố của người khác ám trên người, giọng nói có chút trầm thấp: “Xin lỗi, ở Diêm gia có tiệc tối, bị Diêm lão tiên sinh níu chân ở lại có nói vài chuyện.”

Vừa giải thích xong có vẻ anh thực sự không thể chịu nổi nữa bèn chuẩn bị bước lên phòng của mình.

Người “cha hờ” này lần trước vẫn chưa nhận ra con trai mình mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, giờ thấy anh chuẩn bị bỏ đi thì càng tức giận hơn.

“Như thế là xong à? Mày khiến mẹ và em trai đợi lâu như thế, một câu xin lỗi là xong à? Mày——”

Lê Quân cật lực khắc phục bản năng cá mặn, muốn chạy tới ngăn cản hắn bắt buộc bản thân phải mở miệng kêu lên một tiếng: “Ba——”

Vừa thốt ra một từ, hắn đã thành công làm cho cái miệng đang mắng chửi của vị kia ngừng lại.

“Anh trai cũng là vì có chuyện liên quan đến công việc, thậm chí anh ấy còn chưa kịp thay quần áo——” còn dính tín tức tố của Omega kia kìa “Hay là để cho anh thay một bộ quần áo khác cho thoải mái.” Để tránh anh ta bị thói ở sạch nghẹn chết “Khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới gặp mặt, ăn một bữa cơm đoàn viên mới thật tốt đẹp a.”

Ở cái tình cảnh này tuyệt đối không được lôi anh ta ra mà nhảy Disco, nếu tín tức tố của anh ta phát cuồng lên, tất cả mọi người cùng ngồi đây đừng mong ai có thể sống sót.

Không sai, hắn vừa mới nhớ ra, vị “anh trai” này đã từng dùng tín tức tố của mình đánh gục hết bảy tám tên Alpha cấp cao đấy!!

Anh ta thậm chí còn được công nhận là một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt đó.

Hắn nhìn cái bụng bia hơi nhô lên của cha kế xong lại nhìn đến đôi tay gầy gầy không thịt của mình, cùng với anh trai đang sắp bùng nổ kia thì hắn quyết định là phải tự mình cứu lấy bản thân mình.

Hắn chưa muốn ra đi sớm như vậy!

Hắn gặm CP còn chưa có đủ a!!