Có lẽ là do lần đầu tiên sau khi kết hôn được nghe con trai nhỏ gọi một tiếng “Bố”, cũng có lẽ là cảm nhận được nguy cơ lên cơn sốc.
Ông bố dượng hờ không nói gì.
Anh trai hắn không biết đã quay về nhà từ lúc nào, lúc đi ra khỏi cửa lại áo mũ chỉnh tề điềm tĩnh tươm tất.
Bố dượng hờ có lẽ là bất lực khi trong tay không có quyền to.
Ngay chính ông ta cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để thu hồi quyền lực, đành phải trút hết một bụng tức giận lên người đã lấy quyền lực đi.
Cũng vừa khéo người này lại là con của ông ta, luôn bị đánh cũng không đánh trả, bị chửi cũng không cãi lại, tuy không thật sự chửi mấy câu khó nghe nhưng cũng không thiếu mấy câu âm dương quái khí.
Ông ta lại vin lấy một dự án thu mua gì gì đó mà bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, lời trong lời ngoài đều mang theo cảm giác ưu việt của trưởng bối, thành công biến một bữa cơm gia đình thành bữa tiệc Hồng Môn.
Lê Quân lập tức cảm thấy bào ngư tôm hùm ở trước mặt đều không còn thơm ngon nữa.
Hắn thở dài trong lòng, nếu thật sự không muốn có cảm tình thì đừng có mạnh mẽ liên hệ đến cảm tình làm gì, nhất là khi đang ở trên bàn cơm, rất khó nuốt trôi cơm đấy.
Hắn chỉ là một kẻ đứng ngoài xem kịch mà cũng đã cảm thấy rất ngột ngạt, chứ đừng nói đến người trong cuộc, không biết bây giờ ông anh trai hờ này có tâm trạng như thế nào nữa.
Giải quyết xong bữa cơm không cảm nhận được mùi vị gì, hắn đã bắt đầu thấy nhớ kí túc xá thân yêu.
Ký túc xá không đẹp sao?
Có cách phòng, nếu khi nào không muốn gặp ai thì có thể đóng cửa lại, cả thế giới đều là của mình, còn cả có bạn cùng phòng nữa. Cậu bạn cùng phòng kia có khuôn mặt đẹp như mặt nhân vật chính, ngay cả khi cậu ta không hay cười cũng thấy thật đẹp mắt.
Tuy rằng ông anh hờ này cũng rất đẹp trai, nhưng mà có ông bố dượng hờ ở đây, để thưởng thức sắc đẹp cũng phải trả một cái giá quá đắt.
Mặc dù không biết gần đây bạn cùng phòng đang giận dỗi điều gì...
Nhưng tóm lại là bầu không khí vẫn tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc tàn cuộc, Tần Dương lạnh lùng liếc hắn một cái, cái loại uy áp đến từ khí thế làm cho Lê Quân có chút khó thở, nhưng cũng may hình như anh ta chỉ tùy tiện nhìn qua, sau đó liền đi lên tầng hai.
Phòng của Lê Quân cũng ở trên tầng hai, được ông bố dượng hờ chuẩn bị riêng cho.
Ổng nói là, hai anh em thì nên ở gần nhau một chút thì mới tiện cho việc gắn kết tình cảm.
Mặc dù đã chửi thầm qua mấy câu này nhưng Lê Quân vẫn muốn nói lại rằng: Có cảm tình thì mới cần gắn kết tình cảm, chứ không có cảm tình thì đó chính là tai nạn xã giao đấy bố ơi!
Hy vọng duy nhất của hắn bây giờ chính là ông anh trai kia đừng vì thói ở sạch mà coi hắn thành rác rưởi quét ra ngoài.
Ông bố dượng hờ và mẹ của nguyên chủ cũng không sống ở đây, bọn họ có tổ ấm tình yêu của riêng mình – nghe có vẻ không được đứng đắn cho lắm.
Nói tóm lại có nghĩa là tối nay trong nhà này cũng chỉ có hai người là hắn và ông anh trai hờ mà thôi.
Không biết tại sao một vị tổng tài bá đạo tài sản lên đến cả trăm triệu lại chẳng để lại cho hai thằng con trai của ổng bà bảo mẫu nào.
Loại tình huống này khiến hắn càng muốn quay về ký túc xá hơn.
Chỉ là, suy xét về vị trí địa lý của căn phòng này cùng với việc bắt xe taxi khó khăn, Lê Quân quyết định rụt cái đuôi cá mặn lại.
Lại, lại ở thêm một đêm thôi rồi đi.
Sau đó nửa đêm hắn điên cuồng đi tiểu đêm vì dạ dày khó chịu.
Tôi nay, vì để không phải cảm thấy xấu hổ bức bối ngột ngạt nên hắn cứ vậy cắm đầu vào ăn, ăn không ít tôm hùm gì đó, chẳng lẽ là vì ăn nhiều quá nên hư bụng?
Hắn cảm thấy bụng mình không ổn lắm, cả người mất sức, do dự có nên đi ra ngoài lấy thuốc hay không.
Vấn đề là bây giờ đã hơn nửa đêm, nếu muốn đi ra ngoài lấy thuốc thì phải đi ngang qua phòng của ông anh hờ, nếu lỡ không cẩn thận mà đánh thức người ta thì xấu hổ biết bao?
Hắn điên cuồng bác bỏ ý tưởng này, quyết đựng nhịn thêm một lúc, nói không chừng lát nữa mất hết sức lực rồi ngủ thϊếp đi thì sẽ không còn đau nữa. Hoặc là trước khi bình minh, nói không chừng anh trai sẽ rời đi, hắn vẫn có thể đi tìm bác sĩ giải quyết vấn đề này.
Nhưng sau khi lại một lần nữa bò xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, kết quả lăn lộn cả nửa ngày cũng không thấy cái bụng bớt đau, hắn liền từ bỏ ý định này.
“Đã đến giờ này rồi, nói không chừng ổng cũng đã ngủ sau, chắc là sẽ không thấy mình đâu ha...”
Hắn tự thôi miên mình như vậy.
Bằng không thì cũng chả thể lăn lộn mãi cả đêm được!
Năm phút sau, cửa phòng hắn được mở ra một khe nhỏ đủ cho một người nghiêng thân ra vào.
Sau đó, chân phải bước lên, tiếp theo là chân trái, thật cẩn thận lách người đi ra, không gây ra bất kì tiếng động nào.
Nhưng mà đi xuống cầu thang lại là một vấn đề.
Lê Quân chưa từng nói cho ai biết, hắn mắc chứng quáng gà, vốn tưởng rằng sau khi xuyên sách thì sẽ không còn bị chứng này nữa, kết quả là không ngờ nó vẫn cứ dai dẳng bám theo hắn cho đến tận bây giờ.
Lê Quân lấy lại bình tĩnh, hành lang không có bật đèn, mà công tắc đèn lại ở ngay gần cửa phòng của anh trai.
Trong nguyên tác đã từng miêu tả, Tần Dương là alpha cao cấp, cảm giác nhạy bén hơn so với người bình thường.
Đây cũng chính nguyên nhân là lúc trước hắn do dự cả nửa ngày cũng không muốn ra khỏi cửa.
Thế nhưng hắn cũng tự nhận trước đây mình hành động như hổ, hẳn là sẽ không phát ra tiếng động nào đâu, mà hơn nữa chút dũng khí cuối cùng của hắn cũng kiệt quệ lắm rồi. Thật sự không dám chạy đến chỗ gần phòng anh trai như vậy để bật đèn.
Đành phải dò dẫm đi trong bóng tối thôi.