[Xuyên thư] Omega Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Công

Chương 5

Tín tức tố của Alpha này có mùi thuốc lá, trước mặt mọi người không hề che dấu lại giống như cố tình công kích mà toả ra.

Dù biết tín tức tố mùi thuốc lá không phải hàng thật giá thật nhưng Lê Quân vẫn có cảm giác như mình đang hít phải khói thuốc lá thật vậy.

Sau đó hắn liền nhớ ra điều mà nam sinh vừa nãy đã nói.

Có rất nhiều người, tuy vừa mới bước chân vào môi trường đại học, muốn thoát khỏi trói buộc gò bó của trường cấp baba mà tìm thêm bạn bè cho chính mình.

Nhưng thực sự hắn thấy được yêu cầu của gã A này không hề thật lòng mà chỉ muốn kết giao như kiểu qua loa cho có ấy.

Lê Quân do dự muốn nhắc nhở y một tiếng.

Hạng Uẩn Chu tiếp tục ăn cơm giống như không nghe thấy lời nói của gã A, hành vi phớt lờ này khiến A tự cao tự đại cảm thấy giống như gã đang bị xem thường.

Nụ cười trên mặt gã trở nên lạnh hơn, gã trầm giọng nói: “Những Beta như em tôi gặp qua cũng không phải là ít, nhưng mà cũng không thành vấn đề, thời gian còn dài, tôi chờ em đổi ý.”

Lê Quân chửi thầm: “Con mẹ nó đúng là tự cao tự đại, nhưng gã ta dám mở miệng nói như vậy chắc cũng có địa vị không thấp đi.”

Bạn cùng phòng của hắn lại là người không thích nói nhiều. Những thứ y từng mua cũng không phải đồ đắt tiền, có lẽ gia cảnh y cũng không tốt cho lắm.

Nếu tên này thực sự để mắt tới y, chẳng phải tương lai của y sẽ bị gã gây khó dễ hay sao.

Lê Quân nghĩ nghĩ một lúc, xem có nên vô tình để lộ gia thế khủng của mình để cảnh báo A này không nên ỷ mạnh ức hϊếp người khác hay không?

Chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, đột nhiên Hạng Uẩn Chu mở miệng: “Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy.”

Lê Quân trợn to hai mắt, mặc kệ bản thân hắn bình thường có chút sợ hãi đối với tính tình của y nhưng vẫn phải duỗi tay xuống dưới bàn kéo nhẹ áo của y ra hiệu.

Đừng thô lỗ như vậy chứ!

Nếu không thích nhau, sau này có thể tìm cơ hội để đá anh ta đi - không đúng, cái này thật ra cũng không phù hợp với tính cách của y cho lắm.

Nhưng dù sao cũng không nên chọc tức anh ta chứ!

Hạng Uẩn Chu nâng mắt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp nói gì, gã A có tín tức tố mùi thuốc lá kia đã xoay người lại nhếch mép cười lạnh.

“Em nói cái gì?”

Hạng Uẩn Chu đem ánh mắt từ trên người Lê Quân nhìn sang A kia.

Beta này có nước da trắng như ngọc, dung mạo tinh xảo kiều diễm, lại thêm sựsự lạnh lẽo trong đôi mắt khiến y càng trở nên quyến rũ vô cùng.

Một cái nhìn vô tình như vậy, quả thực có thể khiến cho người ta ngây ngẩn si mê.

Lúc đầu A giống như đã tê dại vì ánh mắt xinh đẹp ấy, nhưng ngay sau đó gã liền nhận ra trong ánh mắt của y chỉ có sự khinh bỉ cùng với xem thường thì lập tức tối mặt lại giận dữ.

“Có phải em rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

A này tự cao tự đại như thế lại thêm tính tình nhỏ nhenn, bị ánh mắt khinh bỉ kia chọc giận gã ta liền chuẩn bị hạ thủ bóp lấy cổ của Hạng Uẩn Chu.

Cái cổ kia vừa mảnh mai lại xinh đẹp, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ gãy, A không có liêm sỉ tính toán sau khi nắm lấy cái cổ xinh đẹp kia sẽ ngay lập tức mang Beta không biết tốt xấu này đến một nơi nào đó “tiếp đón” y thật chu đáo. Nhưng mộng đẹp chưa thành, Hạng Uẩn Chu đã nhanh như cắt trở tay bắt được cánh tay của gã ta.

Bàn tay mỏng manh, gầy yếu khẽ vặn một cái, gã A ngay lập tức đã nghe thấy tiếng xương tay đứt gãy.

“A a a a ——” Gã A thống khổ kêu to, những bạn học nãy giờ chỉ dám lén lút nhìn trộm bọn họ bây giờ nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, không ai bảo ai lập tức kéo qua đây.

A này có vẻ là một gã xấu xa có tiếng trong trường rất hay bắt nạt bạn cùng lớp, lúc đầu mọi người nhìn thấy mục tiêu bắt nạt của gã là một sinh viên năm nhất xinh đẹp thì đã bắt đầu thấy thương cảm cho y, nhưng tình huống hiện tại bây giờ có lẽ trong lòng ai ít nhiều đều có chút hả hê.

Lê Quân đứng bên cạnh Hạng Uẩn Chu, theo hắn thấy tuy rằng hành vi phản kháng hiện tại của y không phải là quá đáng nhưng vẫn có thể sẽ khiến cho đối phương tức giận mà trả thù.

Hắn đang nghĩ xem nên nói gì để thuyết phục y trả thù bằng cách khác, buông tha cho A kia nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ ý định đó và thậm chí còn muốn y mạnh tay thêm một chút a.

Gã A mang tín tức tố mùi thuốc lá bị bóp đến thành cái dạng này nhưng vẫn cứng miệng hét lớn, tỏ rõ tức giận không muốn buông tha cho y: “ Con mẹ nhà mày đi chết đi —— đừng bao giờ để ông đây tra ra mày học lớp nào, nếu không ông sẽ cho mày quỳ rạp trên mặt đất liếʍ giày ông đây xin tha!!”

Câu chửi thề bẩn thỉu như thế này thật không thể ngờ được lại thốt ra từ miệng của một A cao cấp.

“Thật không?” Một Alpha có tín tức tố vị tuyết tùng đột nhiên lên tiếng.

Nói ra thì cũng thật là kỳ lạ, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung ở đây, không có ai tới ngăn cản, bọn họ còn chẳng muốn buông đồ vật trên tay xuống, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay phim chụp hình.

Nhưng A này từ khi mâu thuẫn vừa xảy ra, anh không hề có phản ứng gì, chỉ bình thản ngồi ăn cơm.

Mãi đến tận bây giờ, sau khi nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, anh ta mới chậm rãi nói.

A hương tuyết tùng duyên dáng lau miệng, rồi ghim huy hiệu vào trên áo của mình.

Sau đó, anh ta đứng dậy, mùi tín tức tố cực mạnh ngay lập tức xông đến tấn công A có tín tức tố vị thuốc lá kia.

Tín tức tố của A này thực sự có uy thế vô cùng mạnh, sức ép cường đại đến mức gã kia muốn cứng đầu đến đâu cũng phải ngậm miệng lại.

Ngay cả Lê Quân, người không rành về cách kiểm soát mùi tín tức tố của mình cũng không thể kịp huy động ra tín tức tố để phòng thủ.

Cũng không thể tránh hoàn toàn được vì anh tata đứng quá gần, mặc dù bản thân không phải mục tiêu tấn công của A kia, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy khó chịu dưới sự cường đại của tín tức tố hương tuyết tùng.

Nhưng ngay lập tức Lê Quân phát hiện ra một điều làm hắn vô cùng hưng phấn.

Alpha có mùi hương vị tuyết tùng, trên ngực đeo huy hiệu của chủ tịch hội học sinh vô cùng danh giá, dưới khoé mắt anh ta còn có một nốt ruồi lệ chí vô cùng xinh đẹp.

—— Đây không phải là công thứ nổi tiếng trong nguyên tác, Diệp Huyền, chủ tịch hội học sinh đây sao!

Nói về bản gốc, mặc dù CP chính đã được thiết lập. Tuy nhiên những nhân vật phụ khác lại được miêu tả một cách vô cùng hoàn hảo khiến cho việc mọi người muốn đu CP khác là điều vô cùng bình thường.

Nó cũng giống như, “Tôi biết trước chắc chắn họ không thể ở bên nhau, nhưng đôi này thực sự rất đẹp!” Nên không cam lòng mới cho bọn họ đến với nhau đi.

Trong nguyên tác, nhân vật Diệp Huyền được lên sàn khi cốt truyện diễn biến đến tầm giữa, khi đó anh ta còn đang bận rộn với bữa tiệc chào mừng năm học mới đón tân sinh viên.

Bởi vì vẻ ngoài vô cùng điển trai, gia cảnh tốt, lại có tính cách hiền lành nho nhã nên anh ta ở trong trường rất được yêu thích.

Vào thời điểm ấy, trong bữa tiệc tối mừng người mới anh ta đã sắp xếp nó vô cùng hoàn hảo và được bạn cùng lớp mời chơi đàn cello, khi đang ở trong hậu trường điều chỉnh đàn thì vô tình anh phát hiện ra Hạng Uẩn Chu.

Khi đó, đại tra công trong nguyên tác bởi vì cầu mà không được, liền sai người đánh đập, gây khó dễ cho y rất nhiều.

Diệp Huyền khi ấy vô tình bắt gặp Hạng Uẩn Chu cả người bầm dập toàn là vết thương bị bỏ lại ở hậu trường.

[Diệp Huyền mở cửa phòng nhà kho.

Không hiểu vì sao, anh cảm thấy trong này giống như đang giấu một ai đó.

Như để xác nhận suy nghĩ của mình.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong phòng nhà kho tối tăm, thiếu niên bị nhốt vì ở trong bóng tối quá lâu nên khi bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, y nhịn không được nheo mắt lại nghiêng đầu đi, chống cự lại cảm giác khó chịu nhức mắt.

Thiếu niên cả bộ dạng chật vật thê thảm rõ ràng là vừa bị người khác đánh đập thê thảm, trông vô cùng đáng thương.

Khoảnh khắc y bị ánh sáng chiếu tới, Diệp Huyền nhìn rõ đối phương, bất chợt có cảm giác như hơi thở của mình như đã ngừng lại.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của thiếu niên kiều diễm kia.

Trong không khí dường như vẫn còn lưu lại mùi hương thơm ngọt ngào của Omega, Diệp Huyền cảm thấy vô cùng kích động, trong lòng lại cất giấu một loại cảm giác mong chờ không thể lý giải nổi.

Giống như không thể kìm chế được, anh muốn ngay lập tức muốn đem thiếu niên về dưới vòng tay của mình mà bảo hộ y thật chu toàn.

Cảm xúc mãnh liệt điên cuồng này chính là du͙© vọиɠ của Alpha khi bước vào thời kỳ mẫn cảm.

Nhưng mà Diệp Huyền ngay lập tức đã kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt muốn chiếm hữu đối phương, thiếu niên này thật sự không đáng bị giam cầm trong lòng người khác, y phải xứng đáng có một bầu trời tự do cho riêng mình.

Diệp Huyền đem du͙© vọиɠ điên cuồng trong lòng mình kín đáo giấu đi, gương mặt lạnh như băng đem những đạo cụ quan trọng cần thiết cho phần trình diễn tối nay của mình đưa cho y.

“Tôi nghĩ có thể em sẽ cần đến thứ này—”

Đó là chiếc mặt nạ dùng để phối với tiết mục chơi đàn cello của anh.

Trong đêm tối, thiếu niên xinh đẹp như hoa im lặng đối mắt với anh một lúc lâu.

Nụ cười của người này vô cùng dịu dàng và ấm áp, trong mắt anh không hề tồn tại bất kỳ một tia du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng khinh nào mà người khác thường dành cho y.

Trầm mặc mất một lúc, thiếu niên mới nhận lấy mặt nạ, không một tiếng động chỉ âm thầm cảm ơn anh.

Đã đến lúc Diệp Huyền phải lên sân khấu, không thể chậm trễ nên anh đã trao cho thiếu niên một ánh nhìn khích lệ. Sau đó vội vàng rời đi.

Ngay sau đó, tiếng “unravel” chơi bài “Bị phá vỡ và tái sinh” vang lên khắp khán phòng.

Khi đó Hạng Uẩn Chu, người bị ép đến đường cùng thiếu chút nữa đã tuyệt vọng mà chọn từ bỏ, kết thúc sinh mạng của mình. Nhưng ngay lúc này, một tiết mục do một người xa lạ biểu diễn đã giúp y kéo lại được lý trí của mình.

Thời điểm Kim Mộc Nghiên thừa nhận bản thân mình chỉ là một thây ma, trong lòng hắn ta đã có cảm giác như thế nào?

Cậu thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp từ từ đeo vào chiếc mặt nạ gớm ghiếc cùng với âm thanh tuyệt vời của cây đàn cello.]

Lê Quân không bao giờ quên, trong nguyên tác đại tra công giống như một tên mắc bệnh tâm thần, gã dùng những biện pháp vô cùng biếи ŧɦái để cưỡng ép nhân vật chính thụ khiến con cưng của hắn đi đến bước đường cùng, gần như em ấy đã có ý định muốn tự sát.

Vô số các việc làm cặn bã mà tra công gây ra cho nhân vật chính thụ khiến cho người đọc vô cùng tức giận, rất nhiều bình luận sôi nổi đề nghị tác giả đổi công đồng loạt dâng trào.

Thế mà tác giả chó má kia lại vô cùng đắc ý nói: “Không thể đổi công! Tuyệt đối không bao giờ đổi công, con cưng của tôi tuy là xinh đẹp vạn người mê nhưng mà cả thể xác lẫn tinh thần nó đều là của công chính, không cần tranh cãi nhiều, đây chính là một cốt truyện ngọt ngào mà tôi rất tâm đắc a.”

Hắn thật sự đã phải nghĩ lại, rốt cuộc trong đầu tác giả chó má kia chứa cái gì a?

Chẹp! Ngược luyến tàn tâm, tương ái tương sát, báo thù ngược tra công, gương vỡ lại lành.

Nói tóm lại, nhân vật Diệp Huyền này vừa lên sàn thì mức độ độc giả đòi đổi công ngày càng rầm rộ, thậm chí còn có bình luận “không đổi công thì sẽ bỏ truyện” hay là “người ta là mẹ đẻ muốn viết như thế nào là quyền của người ta, không đọc thì biến” thậm chí còn có bình luận “này, con mẹ nó đây không phải là lừa gạt muốn qua mắt người đọc định tẩy trắng hay sao?” Không biết bao nhiêu là bình luận, hắn từng nghĩ tưng ấy bình luận thậm chí còn có thể xây được cả mấy tầng lầu.

Rõ ràng chỉ là bình chọn cho các CP trong truyện mà Lê Quân có cảm giác như mình đang chơi cổ phiếu vậy. Cơ mà nói đúng ra chơi cổ phiếu cũng đâu có được náo nhiệt như thế này. Mà bản thân hắn lại hoài nghi chẳng lẽ chỉ cần chính thụ được hạnh phúc thì về với công nào cũng không còn quan trọng hay sao?

Nhưng mà mặc kệ CP Diệp Hạng có nhiều lượt bình chọn như thế nào đi chăng nữa, cho dù hắn có bán hết gia tài để chơi cổ phiếu thật thì cũng sẽ mãi đầu tư vào cổ phiếu của Tần Dương, cật lực chèo thuyền Dương Chu mãi đỉnh hê hêhê!!

Tuy nhiên, so với công chính, Lê Quân không phải là không có tò mò đối với Alpha này.

Hắn đứng ở phía sau Hạng Uẩn Chu, lặng lẽ thò đầu ra mà nhìn và hóng xem động tĩnh tiếp theo.

Alpha có mùi thuốc lá một tay bị vặn đau đớn thấu xương, không những thế lại còn phải tập trung chống lại sự tấn công tín tức tố của một Alpha cao cấp khác.

Giống như nước mắt nước mũi gã sắp sửa giàn dụa tuôn ra ấy, trông vô cùng nực cười.

Diệp Huyền thấy bộ dạng thê thảm chật vật đó cũng không hề thu tay lại mà gương mặt anh ta ngày càng lạnh nhạt: “Hiện tại cậu có thể trả lời tôi, cậu còn muốn làm cái gì?”

A mùi vị thuốc lá kinh hãi, lá gan cũng chẳng còn, đến trừng mắt cũng không nổi, gãgã rối rít đến nỗi nói không ra lời, khả năng thêm một lát nữa sẽ được buông tha.

Diệp Huyền cuối cùng cũng buông tha cho gã, thở dài mà nói: “Ai cũng là bạn cùng lớp, cậu còn đang là sinh viên. Tương lai còn rất dài, tôi không hi vọng sau này lại thấy cậu tiếp tục tái diễn. Lần này nể tình cậu chưa gây ra tội gì nghiêm trọng tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Nếu tiếp tục tái diễn—— em khóa dưới à, đừng để tôi phải thất vọng.”

Người này nhìn qua không có vẻ gì là tức giận doạ người, nhưng qua lời cảnh cáo của anh ta lại khiến một Alpha cấp cao kêu la thảm thiết, nói thật là từ giờ còn có ai dám chọc giận vị chủ tịch hội học sinh này đâyđây?

Sau khi Diệp Huyền trừng phạt tên Alpha cặn bã kia, anh nhìn nạn nhân lại không giống “nạn nhân” một chút nào.

Rõ ràng anh ta đã bị vẻ đẹp của Hạng Uẩn Chu làm cho choáng váng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thản nhiên nở nụ cười không chê vào đâu được.

“Mặc dù cậu là đang tự vệ nhưng tôi hy vọng nếu lần sau xảy ra vấn đề tương tự như vậy, cậu nên đến báo cáo cho hội học sinh của chúng tôi trước. Tôi là chủ tịch hội học sinh, Diệp Huyền, và tôi nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho cậu.”

Hạng Uẩn Chu yên lặng gật đầu coi như cảm ơn.

Thái độ này có thể nói là rất lạnh lùng, nhưng Diệp Huyền không hề tức giận, anhanh mỉm cười rồi rời đi.

Sau khi căng thẳng qua đi, tâm hồn của một hủ nam chính hiệu Lê Quân giống như đã đột ngột bùng cháy a!

A a a a!

Mặc dù hắn vẫn chưa biết nhân vật chính thụ đang ở đâu, nhưng mà,

Anh hùng cứu mỹ nhân ôn nhu công x lạnh như băng sương mỹ nhân thụ.

Húp lẹ!