Tác dụng phụ của xuyên sách là mang lại cho Lê Quân sự thống khổ.
Ôn lại cuộc sống thời đại học một lần nữa kì thật cũng không phải là một điều khó chịu, bởi vì khi bản thân đã trở thành nô ɭệ xã hội rồi thì mới biết thời học sinh quý giá như thế nào.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ thích trải qua kì huấn luyện quân sự thêm một lần nữa.
Phòng giáo vụ phát cho bộ quân phục rằn ri để học quân sự.
Quần áo và giày dép được phát cùng nhau, quần áo thì còn tạm ổn, chứ cái đế giày kia cứng đến nỗi có thể mang đi đóng đinh được luôn á.
Lê Quân bẻ thử cái giày, sau đó hạ quyết tâm phải mua miếng lót giày thật êm.
Hắn không có thói quen dùng kem chống nắng, cũng không cảm thấy một thằng con trai bị phơi đen thì có vấn đề gì, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị mua vài chai xịt chống côn trùng và miếng dán chườm mát.
Xét cho cùng, thân là một người đã trải qua khóa huấn luyện quân sự ở đại học một lần, hắn biết nên phải chuẩn bị những gì.
Hắn sắp xếp lại danh sách rồi chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ.
Nhưng đi được nửa đường thì chợt nhớ ra mình còn có một người bạn cùng phòng. Lại nói, mấy thứ này hẳn là ai cũng cần dùng, nếu có một mình hắn đi mua, lỡ như bị trở thành kẻ biệt lập thì phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, nếu hai người cùng mua mấy thứ cần thiết một lần cho xong thì sẽ đỡ phải chạy đi chạy lại hai lần.
Tuy rằng bạn cùng phòng thoạt nhìn không phải là người thích nói nhiều, cũng không hợp ở chung lắm, nhưng hỏi một chút cho lịch sự cũng được.
Vì thế hắn gõ cửa phòng.
Một lát sau, cửa mở ra, lộ ra gương mặt đẹp mê người.
Lê Quân vừa nỗ lực nhịn xuống sự phấn khích trước cái đẹp, vừa hỏi: “Hai ngày nữa là bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, cậu có muốn đi mua sắm mấy thứ nhu yếu phẩm không?”
Hạng Uẩn Chu nhìn hắn, lại là ánh mắt dò xét như trước đây.
Vốn dĩ Lê Quân cảm thấy, xuất phát từ phép lịch sự, đi hỏi một chút thì cũng không có vấn đề gì cả, nhưng mà bị nhìn với ánh mắt này, đột nhiên hắn có hơi hối hận vì hành động của mình.
Ngay khi hắn không chịu nổi nữa mà muốn chuẩn bị chạy trốn, thì Hạng Uẩn Chu đi ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại.
Đây có nghĩa là muốn đi cùng nhau.
Miếng dán chườm mát, miếng lót giày, bình xịt côn trùng lần lượt được bỏ vào túi đồ.
Lê Quân suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Mà cậu là alpha hay beta vậy? Có muốn mua kem chống nắng không? Tôi nhớ hình như kem chống nắng là ở đằng trước á.”
Hắn căn bản không nghĩ tới khả năng người này là omega, nếu không thì người này cũng không thể ngủ với hắn.
Hạng Uẩn Chu trầm mặc một lát, rồi đi qua chỗ quầy bán kem chống nắng: “Beta.”
Mặc dù đáp án này nằm trong dự kiến của hắn, nhưng hắn vẫn có hơi kinh ngạc.
Vẻ bề ngoài của cậu ta là hạng nhất, hơn nữa khí chất cũng rất cường đại, làm cho ban đầu hắn tưởng rằng cậu ta là một alpha cơ.
Sau này ngẫm lại, hắn mới cảm thấy mình thật hẹp hòi, tại sao một người có khí chất cường đại lại không thể là một beta cơ chứ?
Vốn dĩ hắn tưởng y sẽ lấy kem chống nắng, nhưng không ngờ lại lấy thuốc mỡ trị cháy nắng.
Chuyên biệt dành cho ABO, hiệu quả trị cháy nắng tốt hơn kem chống nắng thông thường gấp mười nghìn lần.
Nhưng không thể ngừa đen da.
Vốn dĩ Lê Quân cho rằng da y trắng như vậy, hẳn là cũng sẽ để ý đến hình tượng của mình, nhưng sau đó ngẫm lại, hắn cảm thấy bản thân thật hẹp hòi, không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhịn xuống đừng có phun tào.
Các vật dụng để học huấn luyện quân sự đã được mua đầy đủ gần hết. Lê Quân nghĩ, thôi thì đến cũng đã đến rồi, không bằng mua thêm ít đồ ăn vặt về ăn đi.
Tuy rằng cứ cảm thấy bản thân rất hẹp hòi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Cậu muốn mua ít đồ ăn à? Ừm, chính là mấy món đồ ăn nhẹ sau bữa cơm ấy, vịt om đen hay kentucky gì đó...”
Còn nếu không muốn mua thì không cần phải chờ tôi nha.
Hạng Uẩn Chu trầm mặc trước một tên alpha mạnh mẽ mà tham ăn. Nhưng y vẫn nhấc đôi chân dài, chuyển hướng sang quầy đồ ăn vặt.
Lê Quân rơm rớm nước mắt, tuy bạn cùng phòng nhìn qua không dễ giao tiếp lắm nhưng thực chất là một người rất tốt.
Giây tiếp theo, hắn say mê đắm mình trong biển đồ ăn vặt.
Trước khi xuyên vào sách, hắn là một người rất thích ăn đồ ăn vặt, chẳng ngại việc hắn từng này tuổi rồi mà vẫn còn ăn đồ ăn vặt sẽ bị chê cười.
Thích loại đồ này, nếu có thể dễ dàng từ bỏ, thì không phải là yêu thích.
Chỉ trong nháy mắt, túi đồ đã không còn đủ để chứa đống đồ hắn mua nữa.
Bọn họ lại lần nữa đẩy chiếc xe mua sắm tới.
Lê Quân trầm mê nhét nhét nhét đồ vào xe, một lát sau, xe mua sắm cũng bị hắn nhét đầu ụ.
Rõ ràng là bọn họ đến mua đồ để tập quân sự, nhân tiện mua thêm chút đồ ăn vặt, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như bọn họ đến đây mua đồ ăn vặt, nhân tiện mua thêm chút đồ để tập quân sự thì đúng hơn.
Lê Quân vui vẻ nhét xong đồ vào xe, quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt Hạng Uẩn Chu rất tệ, du͙© vọиɠ mua sắm cũng giảm bớt một chút.
Hắn nhìn xe mua sắm đã bị mình chất đồ thành một ngọn núi nhỏ, đột nhiên hiểu ra, bạn cùng phòng cảm thấy mấy thứ này rất khó xách về.
Nhưng trong thế giới của những kẻ tham ăn thì không có gì là không thể làm được.
Sau khi nộp một trăm tệ tiền đặt cọc, Lê Quân thành công đẩy xe mua sắm ra khỏi siêu thị của trường đại học.
Nhưng mà xe mua sắm này thật sự quá đầy, dọc theo đường đi đã thu hút tỉ lệ người quay đầu lại nhìn siêu cao.
Rất nhiều người chú ý tới, người mua cả đống đồ như vậy lại là hai cậu trai cực kì xinh đẹp.
Hơn nữa một người đã đẹp rồi lại còn có người đẹp hơn.
Không khỏi cực kì kích động.
Một con gà A yếu ớt Lê Quân nghe thấy hai nữ sinh hưng phấn khe khẽ nói nhỏ.
“Vừa nãy ở siêu thị đại học, tôi nhìn thấy hai anh đẹp trai giá trị nhan sắc siêu cao, hẳn là một đôi đi. Anh trai nhỏ không cười kia siêu cấp nuông chiều, nhìn bạn trai mình mua mua mua còn rất kiên nhẫn chờ nữa chứ.”
Một nữ sinh khác gáy như gà, gáy xong mới bất tri bất giác phát hiện ra có gì đó sai sai.
“Nhưng mà tôi thấy hình như anh đẹp trai không cười là beta thì phải, trên người không có mùi tín tức tố. Còn người kia là alpha , tín tức tố trên người rất dễ ngửi.”
Đứng trước một nữ sinh đại khái là đang diện kiến một cao thủ, một điều hết sức bình đạm không có gì lạ mà các cô cũng có thể múa bút thành văn viết ra con fic đồng nhân tám trăm chữ.
Cô dùng một loại ngữ khí ‘cậu không hiểu’ mà nói: “Thời buổi này chân ái không phân biệt giới tính đâu cưng ơi. Beta thì đã làm sao? Cao lãnh thâm tình cấm dục B x thẹn thùng rộng rãi tham ăn A, chẳng lẽ không đủ ngon để húp à?”
Một nữ sinh khác lại bắt đầu gáy: “A a a a tôi có thể!”
Lê – thẹn thùng rộng rãi tham ăn – Quân: “...”
Bọn họ chẳng lẽ không phải đẩy xe rất bình thường sao? Rốt cuộc là có gì ngon để húp vậy? Rốt cuộc là các cô đang húp cái gì a?
Giờ khắc này hắn lựa chọn xem nhẹ bản thân ở dưới khu bình luận của tiểu thuyết rồi, cũng là cái kiểu gáy a a a a a, một cái miêu tả không chớp mắt cũng có thể khiến hắn xây một tòa nhà cao mấy chục tầng.
Nhưng khi mình là nhân vật chính thì mới nhận ra chuyện này có bao nhiêu xấu hổ.
Hắn chỉ hi vọng Hạng Uẩn Chu cái gì cũng không nghe thấy, điên cuồng đẩy xe chạy nhanh.
Mãi cho đến khi hắn quét sạch toàn bộ giỏ hàng, hắn mới dần dần quên đi sự xấu hổ trước đó.
Sau khi nhét đầy chiếc hộp chuyên dùng để đựng đồ ăn vặt của mình, cả người hắn mới chìm vào cảm giác thỏa mãn vì đồ ăn sung túc.
Nghĩ nghĩ lại, hắn chọn ra vài túi đồ ăn vặt mà ngày thường mình thích ăn nhất. Vừa nãy bạn cùng phòng không có mua đồ ăn vặt gì, nhưng vẫn kiên nhân đợi hắn lâu như vậy, hắn vẫn nên tặng y mấy thứ gì đó để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng mà hắn chả có gì cả, chưa kể sự tôn trọng cao nhất đối với mấy tên tín đồ ăn uống chính là tự tay tặng đồ ăn của mình đó.
Trong vòng một ngày đã bị gõ cửa lần thứ hai, vẻ mặt Hạng Uẩn Chu có hơi trầm, Lê Quân vẫn hơi sợ y. Cảm giác thỏa mãn khi đồ ăn sung túc cũng không thể đánh vỡ nỗi sợ hãi này.
Hắn lắp bắp đưa đồ qua: “Mấy, mấy nhãn hiệu đồ ăn này ăn ngon lắm, cậu có muốn ăn thử một chút không?”
Hạng Uẩn Chu mặt đối mặt nhìn hắn hai giây, duỗi tay lấy đồ vào, sau đó đóng cửa lại.
Lê Quân sờ mũi, luôn có cảm giác mình bị ghét bỏ.
Sau đó thừa dịp còn chưa bắt đầu huấn luyện quân sự, hắn nhanh chóng tìm tòi mấy cuốn tiểu thuyết trong thế giới này, sau đó rơi vào niềm vui sướиɠ hít couple.
Ai nói mặt mày đưa tình đều là giả dói hư ảo?
Người trong sách là nhất!
Bọn họ siêu ngọt ngào!
Ngọt hơn kẹo!
...
Lê Quân trầm mê vào tiểu thuyết không cách nào tự kiềm chế, vào ngày đi học quân sự, hắn hoàn toàn dựa vào ý chí nghị lực mới có thể ép bản thân rời giường.
Quầng thâm đen sì dưới mắt cho thấy hắn cực kì uể oải. Hơn nữa sau khi nghe nói phải chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục, hắn lại càng thêm héo rũ.
Nhưng mà những alpha tinh lực tràn đầy sẽ không trốn tránh việc huấn luyện. Không có ai muốn bị gọi là con gà yếu ớt ngay cả chạy vài vòng cũng không chạy nổi.
Lê Quân cảm thấy mình sắp lên cơn hen suyễn đến nơi, hắn cũng không ngại việc mình làm một con gà yếu ớt đâu.
Nhìn những omega đứng dưới tán cây đang tập đứng kia kìa.
Dù không được động đậy nhưng ít ra còn sướиɠ hơn là chạy hai mươi vòng sân!
Vì sao alpha lại không thể xin tập đứng chứ?
Hắn muốn bóng cây! Muốn yên lặng!
Đây là sự phân biệt giới tính của Hồng Quả Quả!
Nhưng mà trong đội ngũ tập chạy, ngoại trừ alpha còn có cả beta.
Bởi vì sắp xếp theo số phòng kí túc xá, Hạng Uẩn Chu phải chạy ngay bên cạnh hắn, cả người mặt không đỏ khí không suyễn, ánh mắt cũng không tan rã.
Lê Quân chỉ có thể rưng rưng cầm nước mắt.
Chạy xong vòng cuối cùng, cả người Lê Quân đều sắp báo hỏng, choáng váng muốn ngã xuống đất.
Hạng Uẩn Chu duỗi tay kéo hắn lên, sau đó buông ra như không có chuyện gì. Bàn tay nắm lấy cánh tay hắn không dấu vết lau lau vào quần.
Lê Quân miệng đầy mùi máu, hoảng hốt, nhất thời không có để ý đến động tác nhỏ của y.
Nhưng mà còn chưa xong đâu.
Nhóm A, B quay về đơn vị rồi, tiếp theo còn phải cùng với nhóm omega tập đứng.
B ngăn cách A và O, thật không may, bởi vì hàng quá dài, Lê Quân vừa lúc đứng ở bên ngoài bóng cây.
Lê Quân: “...”
Hai mắt hắn nổi đầy sao, tứ chi vô lực, hắn muốn về nhà.
Hắn không bao giờ muốn hít couple nữa.
Nếu không phải bởi vì đu couple, hắn cũng sẽ không xuyên vào quyển sách này, nếu không phải vì xuyên sách, hắn đã không phải chịu sự tra tấn kinh khủng như vậy.
Bài kiếm tra thể dục năm đó ở trường hắn là nam chạy một nghìn mét, tuy không đến mức liều sống liều chết nhưng khi chạy đến cuối cùng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Huống chi đây là hai mươi vòng!
Hai mươi vòng!
Với hắn mà nói chính là cách xa vạn dặm!
Hắn còn chưa quen thuộc với cơ thể alpha! Thể chất của hắn không thể! Hắn sẵn sàng thừa nhận mình là một con gà yếu đuối!
Tại sao hắn lại phải chịu sự tra tấn như vậy chứ...
Một con cả mặn ngay cả cơm trưa cũng không thể làm hắn vui vẻ.
Lúc ăn cơm, đột nhiên có một cậu A cùng khóa chạy qua, chen chúc cùng một bàn với họ.
Nói là chen chúc, bởi vì bàn ăn của nhà ăn đều là bàn hai người, nếu muốn nhiều người ngồi chung thì có thể ghép bàn.
Nhưng tên này cũng không ghép bàn vào mà lại mang theo ghế của cậu ta đến.
Đột ngột chen vào giữa Hạng Uẩn Chu và Lê Quân.
Vẻ mặt Hạng Uẩn Chu lạnh lùng, y cũng đã đoán được người này muốn làm gì.
Mà con cá mặn họ Lê kia vẫn chưa cảm nhận được tính nghiêm trọng của vụ việc.
Tên A kia dùng một loại ánh mắt dính nhớp quét qua mặt Hạng Uẩn Chu, thấp giọng mở miệng.
“Làm bạn trai của tôi được không?”