[Xuyên thư] Omega Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Công

Chương 11

Lê Quân điên cuồng gật đầu, chuyện gì cục cưng nói ba ba đều tin, những gì cục cưng nói tất cả đều đúng!

Làm sao lại có thể dễ thương như vậy~!

Nhưng mà lỗi đâm xe là của Hứa Nặc, cậu nhóc sợ Lê Quân không tin, ngoài cung cấp WeChat và số điện thoại ra, cậu nhóc còn nhờ Lê Quân chụp ảnh cho mình—— tìm N cái góc độ hắn mới phát hiện ra hình như đứa nhỏ muốn chụp một bức ảnh thật bi thương.

Cậu nhóc còn cực kỳ nhiệt tình, kéo Lê Quân đi ăn.

"Em đã nói rằng mặc dù không thể lập tức bồi thường cho xe của anh nhưng người nhà em có thể, em còn muốn mời anh ăn một bữa cơm để bồi thường a! Nhà hàng này có món thịt nướng ăn kèm với cơm cực kỳ ngon nha."

Lê Quân vừa chiêm ngưỡng thị trường CP đông đảo phong phú lại không khỏi toát mồ hôi hột, vì tình tình cậu nhóc này chẳng khác gì con nhà địa chủ lại có chút ngốc manh.

Lúc này cũng chẳng cần cậu nhóc hỏi, Lê Quân cũng kể tất tần tật lý lịch của mình ra.

Hứa Nặc làm quen với hắn cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả, nên tính cách như Lê Quân không nhanh không chậm cũng cảm thấy quen thuộc với cậu.

Sau đó hai người trao đổi thông tin cá nhân của mình thì Hứa Nặc hai mắt lập tức sáng rực lên: "Này, anh cũng học ở đại học A? Chúng ta thật có duyên nha!"

Không sai, đứa nhỏ này chính xác cũng học ở đại học A, nhưng cậu là do nhảy lớp. So với nhân vật chính thụ thì nhỏ hơn một tuổi, còn chưa có thành niên.

Nhưng vì do bàn tay sắp xếp của tác giả trong nguyên tác, năm hai cậu nhóc mới chính thức được lên sàn.

Vừa đến tuổi cậu thành niên.

Tuy hắn hiện tại không rõ vai chính thụ đang ở đâu nhưng cậu nhóc này quá là đáng yêu, đáng yêu tới mức hắn suýt nữa đã quên mất con trai ruột của mình trong nguyên tác.

Hứa Nặc: "Đúng thật là chuyện tốt nha, em là sinh viên khoa máy tính. Ký túc xá ở xx, sau này trả cho anh thật là tiện."

Lê Quân trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được: "Ký túc xá của tôi cũng ở xx, nhưng tại sao tôi chưa từng gặp cậu?"

Khu nhà N, ký túc xá nam được dựng lên khá lâu, không ngờ cún nhỏ đáng yêu trong nguyên tác lại gần hắn tới như vậy a!

Ngay lập tức hắn có chút vui mừng tin tưởng vào tương lai tươi đẹp rực rỡ của mình.

Hai người họ trở về sau khi càn quét sạch sẽ phố ăn vặt, ngoài đường giống như chỉ còn có hai người họ, vắng vẻ vô cùng.

Chú tài xế đã vận chuyển hành lý và gửi chiếc xe hỏng đi sửa chữa từ lâu.

Cậu nhóc trước tiên là dẫn hắn đi tham quan ký túc xá của mình, tuy Lê Quân sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị dàn đèn huỳnh quang bên trong làm cho sững người.

Phải nói rằng, trong nguyên tác tất cả nhân vật đều vô cùng xịn sò nhưng mà... thẩm mỹ của họ có hơi...

Toàn bộ ký túc xá bị cậu nhóc biến thành một màu đen bởi một loại giấy dán tường. Trong phòng vật trang trí bằng đèn huỳnh quang đủ các loại màu sắc, không phải chỉ có đèn huỳnh quang màu trắng mà có cả xanh, đỏ, tím vàng...

Màu sắc thực sự vô cùng hỗn loạn, hắn nhìn vào chỉ thấy nhức mắt.

Bạn cùng phòng của Hứa Nặc giống như bị đầu độc từ lâu, khi nghe cậu khoe thiết kế độc mà lạ này với Lê Quân thì khóe miệng giật giật, gương mặt như tê dại.

Lê Quân nhịn cười cả nửa tiếng, đồng ý hòa giải, hơn nữa còn hứa hẹn vô cùng uy tín.

"Anh Lê Quân, anh là người có gu thẩm mỹ nhất mà em từng gặp. Bạn cùng phòng không thể nhìn ra vẻ đẹp trong bản thiết kế này. Nhưng tác phẩm xuất sắc nhất định sẽ có một ngày được công nhận, đúng không?"

Câu cuối cùng là cậu nhóc nói với bạn cùng phòng của mình.

Bạn cùng phòng: hừm..

Cuối cùng Lê Quân cũng miễn cưỡng được đứa nhóc đưa trở về ký túc xá của mình cùng với một đống đồ ăn vặt.

Hắn vẫn như cũ dùng jio để mở cửa, cửa vừa mở ra cá mặn Lê Quân lập tức đã bị dọa sợ.

Bạn cùng phòng xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn chằm chằm vào vali được tài xế mang về, trong phòng tối om không bật đèn, dường như chỉ có đôi mắt y phát sáng trong bóng tối.

Bệnh quáng gà, là nguyên nhân khiến cho hắn không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn thấy đôi mắt kia lúc nhìn thấy mình đã phát sáng lên sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.

Lê Quân quả thực luôn có chút sợ hãi đối với người bạn cùng phòng này.

Trước đây tuy y không phải người thích nói chuyện nhưng ít nhất thái độ vẫn tạm chấp nhận được, lúc ấy ít ra Lê Quân vẫn có thể cùng y nói mấy câu.

Nhưng mà, từ lúc hắn không biết vì lý do gì đã chọc giận y, mỗi lần muốn nói với y mấy câu liền bị ánh mắt của y làm cho nghẹn họng.

Giống như ngay bây giờ, hắn rõ ràng muốn nói vài câu với người này để phá vỡ bế tắc trước mắt nhưng vừa mở miệng lại không dám nói lời nào.