Khi Lê Quân mở mắt ra đã là vào buổi sáng hôm sau, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.
Nói thật, nếu không đọc qua nguyên tác, hắn thật sự đã nghĩ mùi tín tức tố của “anh trai” là mùi thuốc khử trùng.
Không biết anh ta đã rời đi từ khi nào nhưng một mình hắn ở trong căn nhà này cũng không có gì vui. Hơn nữa chẳng biết bao giờ anh ta mới trở về.
Hắn thực sự cũng không muốn nếm trải lại cảm giác bị nhìn chằm chằm thêm bất cứ một lần nào nữa. Vậy nên điều hắn cần làm ngay bây giờ là thu dọn đồ đạc của mình lập tức trở về trường học.
Bác tài xế tận tâm tận lực ngày hôm qua, nhận được điện thoại của hắn rất nhanh đã tới.
Tài xế Beta này cũng đã thay đổi một chiếc xe mới - “Trận mưa đá đêm hôm qua rất lớn. Chiếc xe kia đã bị trận mưa làm cho dập nát, tôi đã thay nó bằng chiếc xe mới này.”
Lê Quân lại nghĩ đến cái ly thuỷ tinh trong phòng “anh trai” bị mưa đá đập vỡ, liền chửi thầm trong bụng mấy người nhà giàu có tiền đồ, một chút vật hỏng hóc cũng chẳng đáng là gì sao?
Khi hắn đến nơi này đã mang theo một vali đầy ắp đồ đạc, bây giờ rời đi, chỉ còn lại nửa số đồ trong vali. So với lúc trước xách nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ có thể sống sót đến ngày hôm nay để rời khỏi căn nhà đó, nhưng mà không ngờ vẫn gặp phải tình huống bất ngờ như thế này.
“A—— thật là!”
Người đâm hư đầu xe của bọn họ gãi cái đầu màu hồng, trên mặt cậu ta hiện rõ lên mấy chữ “gây tai nạn”.
Người này dung mạo rất dễ nhìn, chỉ có khuôn mặt kia, không biết có phải người lớn hay không, có chút manh manh.
Cậu ta lại lái một chiếc xe mà hắn không biết tên nhưng chỉ cần nhìn qua đã biết là hàng đắt tiền rồi.
Lê Quân nhìn nhìn độ sang trọng đắt tiền của chiếc xe rồi lại mái tóc hồng nổi bật kia liền lập tức biết người này là ai.
Chẹp! Bạn công phụ nhỏ tuổi nhất trong nguyên tác, con trai nhỏ nhà họ Hứa, Hứa Nặc.
Gia cảnh của người này cũng không tồi, nhưng không biết gia đình nuôi thế nào lại nuôi ra một đứa con trai có tính cách như thế này. Cậu ta ngoài sở thích đua xe thì không có yêu thích cái gì khác luôn.
Cậu ta cùng với vai chính thụ có thể nói ban đầu hoàn toàn không quen biết.
Khi vai chính thụ đang trong giai đoạn tăm tối nhất của cuộc đời thì nhân vật này xuất hiện như một mặt trời nhỏ, đồng hành bên cạnh và mang đến cho y những lời động viên giúp y thoát khỏi cuộc sống tăm tối ấy.
Đáng tiếc tấm chân tình này lại để cho tên tra công kia may làm áo cưới.
Lê Quân nhìn thấy cậu ta liền biết mình không cần phải lo lắng về việc đền tiền xe, chỉ lo lắng mỗi một việc đó là…
Hứa Nặc nhìn chiếc xe thể thao thân yêu của mình bị nát bét thì mặt buồn như chó con bị cạo mất bộ lông mà nó yêu quý.
“A… Thật là ngại quá, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không? Một lát nữa tôi sẽ gọi người đến bồi thường xe cho anh.”
Hứa Nặc giống như một con chó con ngốc nghếch, buồn đến nỗi lông trên người đều rũ xuống, giọng nói cậu có chút yếu ớt nhưng mà lại vô cùng lễ phép.
Lê Quân hai tay không khỏi giật giật.
Không được, mày phải kiềm chế lại!
Đây không phải là nhân vật trong nguyên tác khiến mày phải gào lên “ba ba thương con!” Mà đây là một người sống sờ sờ trước mắt mày đó!
Hu hu hu!
Đây cũng là một người lạ lần đầu gặp mặt đó!
Dù ẻm có đáng yêu đến đâu mày cũng không được phép chạy qua sờ sờ đầu người ta a!!
Lê Quân cố gắng hết sức ổn định hình tượng của mình, bèn nói: “A, WeChat, cậu quét hay tôi quét?”
Hứa Nặc hít hít cái mũi, gục đầu xuống, lấy điện thoại của mình ra, trên ốp điện thoại dán một meme rất lớn rất manh “Người đừng đυ.ng vào ta, ta liền đáp ứng nha.”
Ngay cả khi hắn đã biết tính cách của người này qua nguyên tác, nhưng mà lần này trực tiếp gặp mặt liền cảm thấy——— người không có thật nhưng cũng là người!
Đứa nhỏ này quả thật vô cùng đáng yêu!
Hắn liền cảm nhận được niềm vui sắp được cắn CP niên hạ của mình!
Lê Quân phải tận lực khống chế biểu cảm trên gương mặt của mình, hắn thấy đứa nhỏ quét điện thoại ra phía trước ngay lập tức một tiếng “ting!” vang lên, liền thấy tên WeChat của cậu - Vì Người Mà Ngoan.
Không ổn, đứa nhỏ này đáng yêu quá!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tránh để lộ gương mặt hớn hở dọa sợ cụ cưng đáng yêu này, cố gắng giật giật khóe miệng kìm nén nụ cười: “Không cần lo lắng, cuối tuần này là ổn thoả thôi.”
Đứa nhóc Hứa Nặc có lẽ đã hiểu lầm lời nói của hắn, cậu nhóc còn nghĩ rằng hắn đang tức giận.
Đứa ngốc manh lại sững người, cậu lộ ra cái mặt tự cho là nghiêm nghị nhưng lại đáng yêu vô cùng:
“Anh yên tâm. Em là Hứa Nặc, người nhà họ Hứa, xe của anh em nhất định sẽ đền!”