Ăn Con Gà Lớn

Chương 22

Edit: Tà đây nà

“Làm thế nào để từ chối lời mời thi đấu chuyên nghiệp cho uyển chuyển?”

“Không vào, mấy người gà thấy bà.”

Một cặp câu hỏi đáp thành câu cửa miệng của tất cả game thủ PUBG, bọn họ cười người chơi tên Sương Diệp chỉ được cái to còi, dám trả lời chiến đội chuyên nghiệp như vậy.

Từng bài viết liên quan đến vấn đề này đều lên trang đầu diễn đàn PUBG, bài nào viết về Sương Diệp đều được đánh dấu chữ [HOT].

Cái tên Sương Diệp mới đẻ ra được hai ngày đã bị toàn bộ người chơi PUBG biết đến.

Sương Diệp là game thủ mới, đăng ký PUBG chưa đến bảy ngày, mầm đậu xanh bên cạnh tên còn chưa biến mất.

Sương Diệp từ sau lần mà Đường thần bị lộ thân phận khi live stream, thao tác của Sương Diệp làm một đám người kinh ngạc, kỹ thuật siêu cao, thủ đoạn đáng khinh clear* chiến đội YOUTH, một trận nổi luôn.

(*) Clear trong game này có nghĩa là diệt sạch, không còn gì, ví dụ như clear Pochinki là gϊếŧ hết địch ở Pochinki.

Sau đó vì hành vi lợi dụng thính gϊếŧ người mà Sương Diệp làm người chơi phẫn nộ, mới bị mắng chửi trên diễn đàn, đội trưởng đội YOUTH đã tự mình phát loa lớn chiêu mộ.

Chẳng lẽ có uẩn khúc gì trong đó?

Một người chơi nặc danh nói: “Tôi có đứa bạn là tuyển thủ dự bị cho YOUTH, nghe nói bọn họ tuyển Sương Diệp vì Sương Diệp là con trai của sếp câu lạc bộ bọn họ, nên vào game mới giỏi như thế.”

Một người chơi nặc danh khác: “Chuẩn đấy, tôi cũng có một nguồn tin đáng tin cậy, YOUTH mâu thuẫn nội bộ, thiên tài bắn tỉa lần trước tuyển trở mặt với bọn họ! Để chèn ép thiên tài kia nên bọn họ tuyển cao thủ trong game đến áp chế lòng hăng hái của cậu ta.”

Lại một người chơi nặc danh: “Ồ không, tin tức của mấy người sai hết rồi, theo tôi được biết, Sương Diệp vốn là người của YOUTH, bọn họ cố ý để Sương Diệp nổi tiếng rồi mời chào cậu ta. Mấy người nhìn đi, gần đây game chỉ nhắc đến mỗi YOUTH, trong khi trước kia mọi người để ý mỗi Vương Triều cơ mà! Không thể không nói chiêu này quá là khôn khéo!”

Về phần người chơi khác thì đều chú ý đến bản thân Sương Diệp.

“Sương Diệp là nam hay nữ vậy?”

“Có phải Sương Diệp và Chiến Linh có quen biết không?”

“Sương Diệp mạnh đến mức được tuyển vào chiến đội chuyên nghiệp à?”

“Đội chuyên nghiệp bắt đầu nhận người có nghĩa là người bình thường cũng có cơ hội tham gia thi đấu chuyên nghiệp hả?”

Và ——

Một loạt bài đăng kỳ quái “Những chuyện của tôi và Sương Diệp năm ấy không thể không kể”, “Phân tích qua ý nghĩa hành vi trong game của Sương Diệp”, “Thế lực bí ẩn phía sau Sương Diệp nổi sau một đêm”, “Em muốn sinh khỉ con cho daddy Sương Diệp”.

**

Phòng nghỉ của YOUTH.

Chiến Linh nhìn những bài đăng này, khuôn mặt cương nghị đen sì, cái gì đây trời, thật quá thật luôn.

Nếu anh ta không phải đội trưởng YOUTH, biết toàn bộ sự việc thì đọc đống bài đăng thuyết phục vãi ra này cũng tin mất đấy!

Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh Chiến Linh, có một người đang nằm không chút hình tượng.

Mặt Nguyễn Bạch kích động, khuôn mặt trẻ con tựa vào lưng ghế sô pha, cậu ta vừa hỏi Chiến Linh vừa xoắn tay.

“Đội trưởng, sao anh không thêm bạn người ta trước đi? Hay đến phố Đen tìm chị ấy cũng được.”

Chiến Linh tắt màn hình: “Sương Diệp từ chối mọi lời mời kết bạn.”

Anh ta xoay ghế đối mặt Nguyễn Bạch, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh cảnh cáo cậu lần cuối, phố Đen không phải nơi người bình thường có thể lui tới, người chỗ đó hoàn toàn không coi trọng tính mạng, cậu đã ký hiệp ước cấp A với câu lạc bộ, nếu cậu có chuyện gì thì câu lạc bộ sẽ tổn thất lớn.”

Cắt, lại là câu nói này.

Nguyễn Bạch xua tay phản đối.

“Gì mà khoa trương như đội trưởng nói, pháp luật quản lý của liên minh đâu phải để trưng, sự khủng bố của phố Đen đều là do mọi người thổi phồng lên thôi. Em với bạn em đến có việc gì đâu, chỉ gặp mấy đứa lưu manh tép riu thôi.”

Mắt Nguyễn Bạch xẹt qua vẻ khinh thường.

Hầu hết người phố Đen đều như vậy, sống đần độn u mê, tài chính sinh hoạt là đi cướp, lừa được… Mấy con sâu mọt xã hội mà thôi.

“…” Chiến Linh cong ngón tay gõ xuống mặt bàn: “Phố Đen ở ngoài vòng pháp luật, quy tắc sinh tồn ở đó khác với chúng ta…”

“Được rồi ——” Nguyễn Bạch dài giọng cắt ngang Chiến Linh, “Đừng nói chuyện này nữa đội trưởng, trái lại anh giải thích tại sao lại muốn tuyển chị ấy đi?”

Chiến Linh thản nhiên nhìn vào mắt Nguyễn Bạch: “Đây là quyết định của câu lạc bộ, anh chỉ là người chấp hành.”

Chiến Linh sẽ không nói chuyện YOUTH muốn mở một đội trong PUBG, đây mới chỉ là giả định chứ chưa quyết định.

Sương Diệp cho thấy thực lực rất hợp làm nhân sự khai sơ của đội, mà người câu lạc bộ biết Sương Diệp là người phố Đen càng cảm thấy cô phù hợp.

Người phụ trách câu lạc bộ cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể mua chuộc được người phố Đen… Chiến Linh cảm thấy người phụ trách này quá mức ngây thơ.

Nhưng Chiến Linh không thể nói gì.

Chiến Linh chỉ cần làm tốt chuyện câu lạc bộ giao và chăm sóc tốt đội mình phụ trách, không cần để ý những chuyện khác.

Lần này Sương Diệp và YOUTH đều hot trên diện rộng. Dù không tuyển được Sương Diệp, người phụ trách câu lạc bộ vẫn vui không ngậm được miệng, tranh thủ độ hot để kéo một loạt tài trợ cho YOUTH.

Vương Triều là hàng xóm YOUTH, Diệp Đường Đường gửi tin mừng cho Chiến Linh: “Bị từ chối vì gà có cảm giác gì?”

Chiến Linh cười lạnh trả lời: “Xem ra một vị Vua Súng nào đó cũng từng bị đối xử như vậy. Đúng không nào gà êi?”

Diệp Đường Đường cười hiền lành: “… Hẹn lần đấu tập sau gặp.”

Hai đội trưởng giao lưu hữu nghị một phen.



Diệp Đường Đường vào nick phụ “Kẹo nhân Coca”, phát hiện vậy mà trong hệ thống lại có lời mời kết bạn của Sương Diệp.

Diệp Đường Đường có chút được yêu mà sợ.

Ghi chú của lời mời: “Chào bạn, tôi là Sương Diệp.”

Đây là ghi chú mặc định của lời mời kết bạn.

Diệp Đường Đường ấn đồng ý, nhắn cho đối phương: “Chào cô, Sương Diệp, không ngờ cô lại chủ động add tôi. Bây giờ cô nổi tiếng trong game rồi, diễn đàn cũng đang nói về cô.”

Nguyên Tiểu Diệp nhíu mày nhìn chằm chằm tin nhắn của Kẹo nhân Coca, nhớ lúc nhìn kết quả cuối trận, mình không cẩn thận ấn nút thêm bạn bên cạnh tên của người tốt số 2.

Sương Diệp: “Chào anh, không cẩn thận bấm nhầm chứ không định add, tạm biệt.”

Diệp Đường Đường nhìn chằm chằm danh sách bạn bè hồi lâu, tên của Sương Diệp đã biến mất khỏi danh sách bạn bè, cô thật sự đã xóa anh rồi!

“…” Diệp Đường Đường yên lặng đăng xuất nick phụ, vào xem các thành viên chiến đội luyện tập.

Nguyên Tiểu Diệp đứng giữa quảng trường mua bán, xung quanh là dòng người qua lại nhốn nháo.

Có một người chú ý tới cô, chỉ vào cô cười nói: “Ơ người anh em, đừng cosplay Sương Diệp chứ, thằng nhóc này bị anti nhiều lắm, cẩn thận ăn đòn oan đó!”

“Tại sao?” Nguyên Tiểu Diệp ép giọng khi nói, giọng nghe rất trung tính, trái lại không phân biệt được nam nữ.

“Sao trăng cái gì, cậu lạc hậu quá vậy! Lên diễn đàn mà xem! Thằng nhóc này gian xảo, tâm cơ cao ngất, là game thủ bình thường mà dám từ chối lời mời của chiến đội chuyên nghiệp, thật sự không biết là giả vờ hay là lăng xê nữa.”

Nguyên Tiểu Diệp mím môi, rõ ràng cô là người tốt, sao lại nói cô gian xảo?

Nguyên Tiểu Diệp tìm hướng dẫn game, theo sự hướng dẫn mà mở diễn đàn ra, đi vào đã thấy bài viết tiêu đều mắng hành vi trốn trong thính vô nhân đạo của Sương Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp ấn phản hồi bài đăng: “Rõ ràng Sương Diệp là người tốt, cô ấy gϊếŧ người còn chôn cất họ xuống hố tử tế, trên đời có ai tốt hơn cô ấy được.”

Nguyên Tiểu Diệp bình luận xong liền đi xem bài đăng khác.

Dân mạng đọc comment này chỉ muốn chửi, kết quả đọc hết xong chỉ muốn cười ẻ.

“Hóa ra là quân bạn, suýt nữa tôi không kịp thu cái đao dài 50 mét về.”

“Nói nghiêm túc vãi tôi suýt thì tin, thêm cái emoji cuối bình luận để tỏ rõ lập trường đi xem nào.”

“Cười chết mất, còn có chuyện chôn cất cho người ta trong game hả?”

“Không thu được đao về, chôn cất đi.”

“Mọi người đều biết Sương Diệp là đực rựa, cãi chữ ‘cô ấy’ của chủ thớt cảm tính quá rồi đấy, hoàn toàn thể hiện sự khinh bỉ và sỉ nhục ngầm của chủ thớt với Sương Diệp…”



Sau khi đọc phản hồi bài viết, Nguyên Tiểu Diệp phát hiện mấy người này chỉ nhai đi nhai lại mấy chuyện, đơn giản là cô thủ đoạn âm hiểm, chơi game không có nghị lực; không biết điều, từ chối lời mời của chiến đội chuyên nghiệp.

Nguyên Tiểu Diệp tắt diễn đàn, nhắm mắt suy nghĩ một hồi.

Khi lại mở mắt, Nguyên Tiểu Diệp rút kinh nghiệm xương máu, suy nghĩ thông suốt ——

Đều là lỗi của người khác, người tốt như cô chắc chắn không có lỗi.

Bọn họ nhất định là lạ lẫm nên mới thế, chờ bọn họ quen với cách chơi này thì còn ai nói cô sai được nữa.

Cô muốn phổ biến rộng rãi đề cao cách chơi này!

Nguyên Tiểu Diệp đang định vào trận thì Bàn Tử mời cô ghép đội.

“Em gái Sương Diệp, cùng chơi một trận không, cái kiểu em chết anh tuyệt đối không cứu ý?”

Nguyên Tiểu Diệp hỏi Bàn Tử: “Anh chết có cần em cứu không?”

Bàn Tử cười he he: “Cứu nỗi gì, đồng đội là để hãm hại mà.”

Nguyên Tiểu Diệp trầm ngâm một lúc mới đồng ý lời mời ghép đội của Bàn Tử.

Bàn Tử nói: “Cho em ăn thử ít que cay nè, món ngon mới ra lò, vị cay chính thống, cay đến tận đáy lòng!”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Tiểu Diệp: Tôi là dân lành, người tốt.

Xin hãy vote và cờm men!!!