*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tê Tê Team
Quân xung kích chủ yếu phụ trách thu hút hỏa lực của địch, làm mồi nhử thu hút địch, làm địch lộ vị trí, để lính bắn tỉa của ta tiêu diệt.
Trong phạm vi bo quanh cảng Primorsk có 2/3 là nhà, trong đó có không ít nhà ba tầng.
Theo lời Diệp Đường Đường thì chắc chắn căn nhà ba tầng trong phạm vi tầm mắt bọn họ có người.
Nhưng những người trong nhà núp rất kỹ, hoàn toàn không thò đầu ra cửa sổ.
Bàn Tử làm quân xung kích, chuyện cần làm là “Can Lộ Lộ” hết sức để Diệp Đường Đường ám sát kẻ địch khi bọn họ thò đầu ra bắn anh ta.
“Hố chúa, hai hố chúa đáng ghét này.” Bàn Tử lẩm bẩm trong miệng.
Sương Diệp không phải người tốt đã đành, Đường thần ngày thường dễ lừa như thế cũng làm anh ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trên thế giới này không có đường sống cho người thật thà à!
Bàn Tử tự nhận là người thật thà bị bắt nạt đứng sau cây, thịt mỡ trên người rung lên theo động tác của anh ta.
Mục tiêu mà họ đặt ra là một ngôi nhà ba tầng nhỏ kiểu tây tường xanh ở rìa bo, có thể leo lên nóc tầng trên cùng, là tòa nhà có tầm nhìn đẹp nhất trong khu an toàn.
Diệp Đường Đường nhất định giành được tòa nhà này, nhưng Bàn Tử lại chép miệng, không có ý chí chiến đấu gì.
Dù là ai bị ép buộc cũng sẽ vậy.
Diệp Đường Đường luôn là người dịu dàng, anh an ủi Bàn Tử: “Yên tâm đi, chỉ cần có người thò đầu ra là óc bọn họ cũng sẽ tòi ra luôn, dù anh có chết tôi cũng sẽ cho bọn họ theo cùng.”
Nguyên Tiểu Diệp nghe Diệp Đường Đường dùng giọng nói dịu dàng như cũ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng cũng có chút khí thế “Đại thần”, Nguyên Tiểu Diệp thầm gật đầu.
Bàn Tử xụ môi, vừa nghe giọng nói này của Đường thần là anh ta biết Đại Ma Vương đã xuất hiện.
Người khác luôn thấy dáng vẻ dịu dàng của Đường thần nhưng khi nghiêm túc thi đấu, anh là người vô cùng đáng sợ, đến cả đồng đội cũng không dám đến gần.
Trời mới biết Đường thần bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên bật mode Đại Ma Vương, chẳng lẽ thấy 4 viên Magnum nên tứk?
“…” Vừa nghĩ đến khả năng này, Bàn Tử lập tức khiêng tiểu liên UMP9 nhắm phía căn nhà.
Anh ta tuyệt đối không thể để mất đơn hàng màu sa mạc kia! Nó là mạng của anh ta!
Chỗ đám Bàn Tử ẩn nấp đã bị nhìn chằm chằm từ lâu.
Bàn Tử vừa lộ người, bốn phương tám hướng lập tức có vô số đạn bay đến, muốn bắn trúng thân hình to lớn kia.
“Thằng ông nội nhà mày!”
Bàn Tử chửi to, đôi mắt híp hiếm khi mở to, đồng tử màu hổ phách nhạt hiện lên ánh sáng.
Bàn Tử rõ là béo nhưng cơ thể lại rất nhanh nhẹn, như thể đang thực hiện những pha nhào lộn xuất sắc trong mưa đạn.
Xoay người, xoạc chân, ngồi xổm, trượt xẻng*… Sau một loạt động tác, vậy mà anh ta chỉ bị trúng một viên!
(*) Trượt xẻng:
Chẳng qua cái chỗ bị thương này làm Bàn Tử rất khó chịu, cái mông bự của anh ta bị bắn trúng!
“Đường thần, anh nói thò mặt lên là đầu rơi xuống cơ mà! Sao anh lại để người ta bắn vào mông tôi hả!” Bàn Tử khó chịu hô to.
Rất khó để công nhà khi bo thu, căn nhà bọn họ tấn công lúc này còn là tiêu điểm của sự chú ý nữa chứ.
Diệp Đường Đường bắn ngược lại người trong nhà, lúc này Bàn Tử có thể vào chiếm nhà đó rồi nhưng quá nhiều người.
Thân hình Bàn Tử lớn, tất cả mọi người bắn anh ta, tấm bia ngắm bắn bừa cũng trúng, được mọi người hoan nghênh nhất.
Không ai ngờ Bàn Tử có thể sống sót trong mưa đạn dày đặc, càng không ai ngờ hai đồng đội thần chết của anh ta còn có thể vô tình gặt hái mạng sống kẻ địch khi đồng đội đang trong cơn nguy kịch.
Diệp Đường Đường kéo cài chốt dịch chuyển họng súng, động tác trôi chảy không chút do dự.
Anh biết rõ vị trí mỗi tiếng súng phát ra, hoàn toàn không cần kiểm chứng, một viên đạn bắn ra là một thông báo kill.
“Pằng ——” Sau phát súng 98K, Diệp Đường Đường cau mày, rời tầm mắt đi, khóa chặt vào người Nguyên Tiểu Diệp ở dưới cây.
Họng súng Nguyên Tiểu Diệp nóng lên, cô bắn chết một mục tiêu của Diệp Đường Đường trước anh.
Nguyên Tiểu Diệp thở phào một cái, cả người thoải mái, sao cô có thể trơ mắt ra nhìn người ta bị người khác gϊếŧ —— kể cả người đó có là đồng đội cũng không được.
Diệp Đường Đường tự dưng có cảm giác khó chịu khi bị cướp mất con mồi.
Diệp Đường Đường thích kɧoáı ©ảʍ một mình làm chủ tình hình, sao cảm giác mọi thứ trong tầm kiểm soát lại có thể bị một biến số phá hỏng.
Diệp Đường Đường đã dùng AWM xong, ngay sau đó dùng 98K một súng một đầu.
Anh và Nguyên Tiểu Diệp như đang thi xem tốc độ ai phát hiện địch nhanh hơn, Bàn Tử nhận ra đạn hướng về mình ngày càng ít, xung quanh gần như không còn tiếng súng vang lên nữa.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước kỹ thuật bắn tỉa của đồng đội Bàn Tử.
Trò chơi còn lại 5 người, ngoài 3 người Nguyên Tiểu Diệp, chỉ còn 2 kẻ địch, từ đầu bọn họ đã không dám nổ súng, đang trốn trong nhà run lẩy bẩy.
Dù là kẻ địch cũng có thể thấy thông báo của hệ thống, hai người bọn họ thấy rõ rành rành, 18 người, đồng đội của tên mập này gϊếŧ 13 liên tiếp.
Gϊếŧ hết cả người rồi còn công phòng gì nữa, chỉ cần tìm 2 người cuối là được.
Đồng đội anh ta lợi hại như vậy, bọn họ cục súc tìm kẻ địch khắp nơi cũng không sao.
Bàn Tử vừa định vào bộ đàm khen ngợi tài thiện xạ Đường thần thì phát hiện có áp suất thấp trên cây to chỗ Đường thần.
Áp suất thấp như đang ngưng tụ thành một đám mây đen hình tròn, chỉ thiếu mỗi mưa to gió lớn cuồn cuộn.
Bàn Tử xem lại lịch sử kill, tính sương sương thì Sương Diệp gϊếŧ 7, Đường thần 6.
Diệp Đường Đường hít sâu một hơi, đè lòng háo thắng xuống, nở nụ cười quen thuộc, dịu giọng nói: “Sương Diệp, cô lợi hại thật, lần đầu tôi gặp được người có tài bắn súng ngang mình đấy. Lần sau có rảnh thì cùng vào phòng luyện súng nhé?”
Diệp Đường Đường khôi phục dáng vẻ hiền lành ngày thường, nhưng không thể dập tắt sự yêu thích với người có tài thiện xạ, anh muốn luyện súng cùng người chơi tên Sương Diệp này.
Nguyên Tiểu Diệp chú ý số người còn lại, cô đứng dậy trực tiếp đi tìm Bàn Tử, nghe Diệp Đường Đường nói thì do dự gật đầu: “Ừm…”
Sau đó cô nói: “Anh bắn tỉa như trẻ con ấy, không nên so với tôi để mà tổn thương lòng tự trọng. Anh không bằng tôi đâu, thi với tôi chỉ có chết, dễ bị đả kích lắm.”
Diệp Đường Đường liên tục giành quán quan các giải thi đấu chuyên nghiệp: “…”
Bàn Tử quan sát toàn bộ quá trình: “…”
Nguyên Tiểu Diệp nói thật mà, kỹ thuật bắn của cô luyện ra từ sinh tồn, hoàn toàn khác với người tốt số 2 bắn cho vui.
Ví dụ như đấu với cô mà số 2 bày ra những tư thế cầu kỳ hoàn toàn không cần thiết kia, thời gian anh giơ súng cũng đủ để bị cô gϊếŧ ba lần.
Chính là vì Nguyên Tiểu Diệp nói nghiêm túc nên Diệp Đường Đường mới không biết trả lời thế nào.
Vinh quang trên người anh không phải là ảo, hoàn toàn được xứng đáng công nhận là “Vua Súng” thiện xạ bắn tỉa tốt nhất.
Lời này của Nguyên Tiểu Diệp…
Diệp Đường Đường đành cười, chỉ coi như Nguyên Tiểu Diệp giỏi nên kiêu, anh cũng đã từng là một người như vậy, sau này xảy ra chút việc mới thay đổi tính cách.
Nhưng kiêu ngạo vẫn luôn tồn tại trong xương tủy nên anh mới chơi game như tâm thần phân liệt.
Bo không ngừng thu lại, hai người trốn trong nhà vẫn bị ba người phát hiện.
Dưới sự nhường nhịn của đồng đội, Bàn Tử lấy được hai mạng kia.
“Winner winner, chicken dinner.”
Rời khỏi trò chơi, Nguyên Tiểu Diệp nhận được một cái rương ăn gà và một khoản tiền được game thưởng.
Nguyên Tiểu Diệp ngồi trên giường, đột nhiên phía trên căn phòng của cô truyền ra tiếng loa ——
“Sương Diệp, tôi là đội trưởng Chiến Linh của chiến đội YOUTH, tôi xin chân thành mời cô gia nhập cùng chúng tôi, cùng mang về vinh quang thắng lợi cho YOUTH.”
Đây là loa lớn hiếm có khó tìm, chỉ có thể mở ra trong rương ăn gà, toàn bộ người chơi dù có đang trong trận cũng nghe thấy tiếng, giống như thông báo của game vậy.
Nguyên Tiểu Diệp mở rương ra, nhận được một đạo cụ 【loa lớn】.
Nguyên Tiểu Diệp trừng mắt nhìn, ấn sử dụng loa: “Không vào, mấy người gà thấy bà.”
Nguyên Tiểu Diệp nhớ rõ thằng nhõi bị cô đánh gần chết còn nôn ra nhà mình, lúc đó trong không gian luyện tập mô phỏng có logo chiến đội YOUTH nên Nguyên Tiểu Diệp nhớ kỹ cái tên này.
Nguyên Tiểu Diệp phát loa lớn, gây nên sóng to gió lớn trong trò chơi!