Chương 39: Khoảng cách giữa hai người
Có đám bạn như Trần Hiền Tân, Lâm Quốc Huy buồn cũng chỉ một ngày rồi thôi. Cậu ta cũng nhận ra đối phương gần đây khác thường chỉ là vẫn ôm chút tâm tư cuối cùng, ngày cậu ta đi tìm đối phương cũng đã nhìn thấy đối phương cùng nam sinh khác bên nhau, đối phương nói với Lâm Quốc Huy rằng: “Tôi chỉ xem cậu là bạn, nếu trước đó làm gì để cậu hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.”.
Hai người tình cờ quen biết, cũng xem như Lâm Quốc Huy có chút cảm kích khi được đối phương giúp đỡ. Về sau có thêm phương thức liên lạc, trao đổi việc học tập, cùng ăn uống với nhau. Hảo cảm cũng không phải quá sâu đậm, cho nên cậu ta không cưỡng cầu, cho rằng đây chỉ là sự bồng bột của tuổi mới lớn, cậu ta liền chọn cách mau chóng quên đi.
Vẫn là anh em tốt nhất, không những không cười nhạo mà còn chọc cho cậu ta vui vẻ quên đi chuyện không đáng, trải qua kỳ nghỉ như bao kỳ nghỉ trước, hăng hái xông pha chiến đấu (chơi game) với anh em.
Tết Dương lịch rơi vào thứ ba, học sinh được nghỉ thêm một ngày vì thế mà nhà trường thông báo học sinh được nghỉ từ chủ nhật đến thứ ba, ba ngày liên tiếp.
Đối với học sinh, một ngày nghỉ là một ngày vui, không cần dậy sớm đến trường, không cần học bài, làm bài tập, có thể thoải mái ngủ nghỉ, đi chơi với bạn bè. Đều là những thiếu niên hồn nhiên, tràn đầy sức sống, tâm hồn vẫn còn non trẻ nên cứ thoải mái chơi đi.
Từng có một câu nói thế này: “Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ, chơi không học mất cả tương lai.”
Mỗi người chỉ có thể sống một lần, dù không thể làm hai thứ hoàn hảo, nhưng ít nhất đừng để bản thân phải hối hận khi mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm sau nhớ lại thời thanh xuân tươi đẹp này.
Có những số phận, những ngày này không phải là ngày nghỉ, đó là ngày để cố gắng làm việc, để tranh thủ cho hiện tại và tương lai. Ít nhất đối với Cao Bách Dương thì chính là như vậy.
Quán ăn của anh Ngưu đã khai trương trở lại, Cao Bách Dương có thể tiếp tục công việc bán thời gian. Ngoài công việc này hắn cũng định hướng cho con đường phát triển sự nghiệp sau này. Khoảng thời gian gần đây hắn đã bắt đầu nghiên cứu nhiều lĩnh vực để định hướng ngành học đại học.
Khả năng học tập của hắn thật sự kinh người, từ những bài luận, bài đánh giá trên các trang web kinh tế - tài chính hắn đã học được không ít thứ hữu ích.
Trong khi Cao Bách Dương vùi mình trong biển tri thức chưa được tiếp xúc bao giờ thì người trong lòng hắn đang có bữa cơm đầm ấm, chan hòa bên người thân.
Ông bà nội của Nguyễn Lam Ân đến thăm chơi với gia đình cậu trong vài ngày nghỉ này, cha của cậu công việc bận rộn nên chủ yếu là ông bà muốn đến thăm các cháu. Con cháu không bận công việc cũng bận học hành, hai ông bà được các con chăm lo cuộc sống đầy đủ, việc nhà cũng có người giúp việc lo, bản thân có thời gian nên không phiền con cháu đến thăm mà tự mình đến thăm chúng. Nếu thật sự yêu thương sẽ không để ý việc ai đến thăm ai, cái cần để ý là tình thân khi gặp được.
Ngay khi gặp ở sân bay, bà nội liền nắm tay cậu tấm tắc khen “mới có bao lâu không gặp mà cháu của bà càng xinh đẹp nha.”. Nguyễn Lam Ân cũng cười hiếu thuận khen đến bà nội cười không ngừng, vài vết chân chim vì lẽ đó mà hiện ra rõ ràng.
Một nhà ba thế hệ cùng quây quần quanh bàn ăn, vì có ông bà Nguyễn mà Liễu Trang My dành thời gian tự mình xuống bếp nấu vài món sở trường để hiếu kính với cha mẹ chồng.
“Lam Ân, chút nữa con ra đánh tiếp ván cờ còn dở với ông.” Ông nội đứng lên nói.
Nguyễn Lam Ân phụ dọn dẹp chén dĩa đáp: “Vâng ạ, ông chờ con một chút.”
Bà nội một bên lên giọng trách cứ: “Ân Ân có bao tuổi, ông cứ gọi nó chơi cờ, có Omega nhà nào học mấy cái này không?”
“Không sao đâu bà nội, con cũng thích chơi cờ với ông nội ạ.” Nguyễn Lam Ân cười nói.
Thật ra cậu chơi không giỏi, chỉ là lúc còn nhỏ thường xem ông nội với ba, với bác hai hay anh họ chơi cờ với nhau nên cũng học được một ít. Sau khi lớn hơn một chút thì mỗi lần ông bà đến thăm cậu sẽ được ông chỉ dạy.
Đối với cậu, chơi cờ cũng là một cách để rèn luyện tinh thần.
Ông nội nhấp một ngụm trà bảo: “Omega thì Omega, cờ đâu kén chọn người chơi, con nó cũng thích chơi kia kìa.”
“Được rồi, hai ông cháu muốn chơi thì chơi, bà già này không quản nữa.”
“Mẹ không cần lo, cứ để Ân Ân bồi cha đánh cờ đi.” Liễu Trang My nói, bồi mẹ chồng cùng nhau ra vườn hoa uống trà chiều.
“Ly Ly có muốn đi với bà không?”
“Vâng ạ.” Cô nhóc cười hì hì nắm tay bà nội đi ra ngoài.
Nguyễn Lam Ân cùng ông nội chơi xong ván cờ dở dang trước lúc dùng bữa, lại cùng ông nội đánh thêm một ván mới nữa và cả hai lần đều bị ông nội chiếu bí*. Sau đó ông nội không kéo cậu chơi cờ nữa, để cậu có việc gì thì làm, còn ông nội thì mở tivi lên xem tin tức.
*Hai ông cháu chơi cờ tướng, khi quân tướng bị chiếu mà không còn đường lui thì gọi là chiếu bí.
Cậu thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi ra vườn hoa với bà nội và mẹ.
“Gâu gâu gâu!”
Kèm theo tiếng kêu là một thân ảnh của một chú chó có bộ lông màu vàng kem đang vẫy đuôi từ chỗ Liễu Trang My chạy về phía cậu.
Đây là Bình An, thuộc giống chó Golden Retriever. Nó thuộc giống chó săn, rất thông minh, gặp người lạ thì dáng vẻ rất hung dữ và cảnh giác, còn với người nhà thì rất ngoan ngoãn và thích chơi đùa. Mỗi lẫn thấy cậu, Bình An đều vẫy đuôi chạy ra đón.
Lúc trước khi cậu mới mang Bình An về, nó vẫn còn là một chú chó nhỏ và khá yếu ớt, tuy được điều dưỡng tốt nhất nhưng sức khỏe nhiều lúc vẫn không tốt, nhưng bây giờ nó đã cao hơn 60cm, bình thường cũng hoạt bát, lanh lợi. Bộ lông có màu vàng kem hơi sẫm hơi dài, mềm mượt, mỗi lần vuốt lông nó đều rất đã tay.
Ánh mắt Nguyễn Lam Ân triều mến nhìn Bình An đang vui vẻ chạy đến, cậu vươn tay ra xoa cái đầu lắm lông của nó, nó liền ngoan ngoãn ngồi xuống cho cậu xoa, cái đuôi vẫy qua vẫy lại.
Đôi mắt của nó trong veo nhìn chủ nhân, còn phát ra tiếng thở khì khì nho nhỏ.
Bà nội hiền từ nói: “Lần trước nó không có nhà, lần này gặp có phải hoạt bát hơn rồi không?”
Lần trước ông bà Nguyễn đến thăm khi hay tin cậu phân hóa, Bình An đang ở bệnh viện thú cưng cho bác sĩ chăm sóc nên ông bà không gặp được Bình An.
Nguyễn Lam Ân cười đáp: “Vâng ạ, khỏe lại liền có thể chạy giỡn khắp nơi, còn cùng Lam Ly phá hỏng cả khóm hoa thủy tiên trong vườn.”
Bà nội chỉ lắc đầu cười chứ không trách móc gì, thể hiện sự dung túng bên trong.
Cùng bà nội trò chuyện, một bên thì Bình An chạy nhảy xung quanh, một lúc sau cậu đứng lên xin phép người lớn để trở về phòng mình.
Mỗi cuối tuần Nguyễn Lam Ân sẽ đến công ty của ba cậu học hỏi, lúc bình thường cậu cũng đọc thêm sách liên quan đến ngành kinh tế tài chính và nhiều cuốn sách nổi tiếng của những doanh nhân thành công trên thế giới, cha cậu cũng chỉ dạy cho cậu nhiều bí quyết hay thủ đoạn thường thấy trong kinh doanh,…
Từ trước đến giờ cậu không đặc biệt thích việc gì, cho nên việc san sẻ công việc với cha cậu không có ý kiến. Làm doanh nhân cũng không phải không thể.
Nguyễn Thế Kỳ không kỳ thị giới tính, về sau muốn thoái lui để lại công ty cho đứa con nào quản lý cũng không phải vấn đề quá lớn, chỉ sợ đến lúc đó lại không có đứa nào cần cơ ngơi ông vất vả gầy dựng mà thôi.
Ông nội Nguyễn trước kia cũng là người làm ăn mua bán, sự nghiệp của Nguyễn Thế Kỳ bây giờ cũng có nền tảng từ ông nội ngày xưa. Anh trai của Nguyễn Thế Kỳ, Nguyễn Thế Trường thì không muốn kế thừa công việc của ông nội Nguyễn, chí hướng muốn làm chính trị gia, ông nội Nguyễn cũng không ép uổng, để con trai tự quyết định con đường muốn đi. Nguyễn Thế Kỳ thì hướng đến phát triển kinh tế, từ nền tảng của ông nội Nguyễn mà bắt đầu con đường trở thành doanh nhân, xây dựng lên đế chế tài phiệt lớn mạnh của riêng mình.
Nguyễn Thế Kỳ cũng như ông nội Nguyễn, không bắt buộc con cái nghe theo ý mình, để chúng được lựa chọn công việc mình yêu thích. Cho Nguyễn Lam Ân đi theo cũng chỉ là muốn cho cậu nhìn rõ sâu cạn trong lòng người, được tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, biết cách quản lý người, quản lý thời gian, nói chung là phát triển các kỹ năng mềm cho cậu.
Tiền không mua được tất cả, nhưng có tiền sẽ có được nhiều thứ dễ dàng hơn. Dù làm ngành nghề gì vẫn cần quản lý tài chính, sắp xếp công việc, thời gian hợp lý. Đối với công việc sau này của cậu có lợi chứ không hại.
Nền tảng mà gia đình cho cậu rất tốt, cậu đã tích lũy được nhiều kiến thức cơ sở và cả chuyên ngành. Hiện tại, cậu có thể đánh giá tiềm năng phát triển của một công ty, phân tích giá cổ phiếu được niêm yết trên sàn chứng khoán sẽ tăng hay giảm.
Nếu Nguyễn Thế Kỳ là hồ ly lão luyện trên thương trường thì cậu cũng là người thừa kế của lão hồ ly này, một tiểu hồ ly có nhiều âm mưu quỷ kế khó mà lường trước được.
So với cậu, Cao Bách Dương có thể nói là không có gì, hắn không có cơ hội để tiếp xúc với những ông chủ lớn xảo quyệt này, chưa từng được ai chỉ dạy cổ phiếu là gì, hiện tượng bong bóng kinh tế là gì. Nếu có cơ hội đó, với năng lực của Cao Bách Dương hẳn là tên tuổi của hắn đã sớm để lại ấn tượng trong giới kinh doanh, trở thành người trẻ tuổi đầy triển vọng cùng tham vọng.
Trong một tương lai gần, có thể kỳ tích sẽ xuất hiện, bây giờ bắt đầu cũng không quá muộn.
(Stock (shares) – Cổ phiếu: Các đơn vị của một công ty đại diện cho một phần sở hữu. Mua các phần này sẽ có quyền như các chủ sở hữu và có thể có thu nhập thông qua cổ tức. Có thể mua hoặc bán cổ phiếu mà không ảnh hưởng đến hoạt động của một công ty. Tại thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu do người mua và người bán cổ phiếu đó ấn định.
Hiện tượng bong bóng kinh tế (còn gọi là "bong bóng đầu cơ", "bong bóng thị trường", "bong bóng tài chính" hay "speculative mania") là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững. [Trang web tham khảo: Kienthuckinhte.vn/thuat-ngu-kinh-te-tai-chinh-rat-thuong-gap-nhung-khong-phai-ai-cung-biet])