Không Cần Hoàn Hảo

Chương 38: Một truyền thuyết, một cố sự

Chương 38: Một truyền thuyết, một cố sự

Gần đến lễ Giáng sinh thì các cửa hàng bên ngoài đã trang trí cho cửa hàng của mình thêm bắt mắt, nào là cây thông, lục lạc, bông tuyết, ông già noel vác túi quà… Đến ngày lễ thì có nhiều khuyến mãi hấp dẫn thu hút khách hàng, tăng doanh thu những ngày cuối năm.

Đây vốn là một ngày lễ quan trọng của những người Công giáo*, nhưng không biết từ khi nào đã trở nên phổ biến trong cuộc sống. Cũng không biết từ khi nào đã trở thành dịp để các cặp tình nhân hẹn hò.

(*Tôi không rõ lắm về các tôn giáo, nếu có nhầm lẫn bạn đọc có thể nói để tôi sửa lại cho chính xác. Cảm ơn.)

Sau tiết thể dục, các bạn học cùng nhau trở về lớp học.

Từng nhóm người kề vai nhau nói chuyện rôm rả.

Trần Hiền Tân hỏi: “Quốc Huy, cậu tỏ tình sao rồi?”

“Chưa có đi. Tôi hồi hộp quá, không dám đi gặp cậu ấy.”

Ngô Nam Trung đến choàng tay qua vai cả hai, hai người kẹp Lâm Quốc Huy ở giữa, cậu ta nói: “Sợ cái gì? Cứ việc đi đến trước mặt người ta, nói thích người ta thế này thế kia không phải được rồi sao? Mà cậu có chuẩn bị quà gì không?”

Ba người giàn hàng đi, khoác vai bá cổ dính vào một chỗ, tay và vai đυ.ng vào nhau như anh em vô cùng thân thiết, đến lúc cần có thể cùng nhau vào sinh ra tử.

“Nè, cậu nói cứ như bản thân có kinh nghiệm lắm vậy?” Đỗ Đức Huy cười nhạo.

Ngô Nam Trung cười cười: “Cái này thì cần gì kinh nghiệm?”

Trần Hiền Tân bật lại: “Cho nên cậu vẫn còn là cẩu độc thân đó!”

Lần này Ngô Nam Trung không phản bác, nói đúng rồi thì phản bác kiểu gì được, bây giờ cậu ta vẫn đang độc thân thôi.

“Nói không sợ người khác nhột sao? Ở đây cẩu độc thân nhiều lắm đấy.” Nguyễn Lam Ân đi phía trước, nghe bọn họ nói không nhịn được quay đầu lại góp vui.

“Ai nhột chứ chắc chắn không phải cậu rồi, chỉ cần cậu nói “tôi muốn yêu đương” thì có cả tá người xếp hàng mấy vòng sân vận động cho cậu thỏa sức lựa chọn.”

Lúc này bọn họ cũng đã đến cửa phòng học, thấy Cao Bách Dương đột nhiên dừng lại, cậu nghi hoặc: “Sao vậy?”

Tầm mắt của Cao Bách Dương dừng trên bàn học của mình, chỉ thấy trên đó xuất hiện những đồ vật khác không thuộc về hắn.

Mấy người đi phía sau nhìn theo liền ồn ào.

“Nha nha nha, các cậu mau nhìn xem!”

“Haha, có người tặng sô cô la cho Bách Dương kìa.”

“Vận đào hoa đến rồi, vận đào hoa đến rồi. Vừa rồi trên sân tôi đã thấy có vô số Omega nhìn chằm chằm Bách Dương rồi mà.”

“Còn có mấy lá thư dưới hộc bàn nữa nè!”

Trần Hiền Tân thấy lớp phó thể dục của họ lục tìm trên bàn dưới bàn cả trong cặp sách, ngó lại hỏi cậu ta đang tìm gì. Ngô Nam Trung vẻ mặt bi thương đáp: “Sao trên bàn của tôi lại không có? Tôi cũng là Alpha có sức hút mà!”

“Hahaha! Mày đang nói mớ cái gì vậy?! Hay để tao viết cho mày một bức an ủi nha?”

“Vậy cậu viết cho tình cảm một chút, điểm tốt của tôi nhất định phải kể ra hết.”

“Thôi dẹp giùm cái đi.”

“Lam Ân cũng có nè.” Lâm Quốc Huy nhìn bàn học của Nguyễn Lam Ân nói: “Thấy không? Lớp trưởng của chúng ta luôn rất được chào đón.”

Trên bàn của cậu cũng có mấy gói kẹo, còn có những bức thư màu hồng nhét lung tung trong tập sách và dưới hộc bàn, thậm chí còn có hộp quà nhỏ được gói tay để tặng cậu.

Cao Bách Dương nhìn chúng, tâm trạng liền không vui vẻ. Bên trên còn tồn lại tinh tức tố, là những người này cố tình để lại.

Trải nghiệm này đối với Cao Bách Dương thật sự rất mới mẻ, từ trước đến nay, làm gì có lúc nào hắn được mọi người chào đón như bây giờ. Người ta chỉ hận không thể tránh hắn càng xa càng tốt. Nhưng từ khi biết cậu, theo lời cậu mà thay đổi diện mạo thì cuộc sống của hắn cũng thay đổi.

“Thấy không? Tôi nói có người gặp cậu đã yêu đâu có sai, thư tình đến rồi kìa.” Ánh mắt Nguyễn Lam Ân ám chỉ đóng thư tình trên bàn hắn cười nói.

“…” Cao Bách Dương trầm mặc, sau đó không nói tiếng nào cầm hết những thứ không phải của hắn lên ném hết vào sọt rác ở cuối lớp.

Lạnh lùng. Vô tình.

“Không thích.”

Những người xem trợn mắt há mồm nhìn một màn gọn gàng dứt khoác của hắn: “...”

Sau đó trước cửa sau lớp học xuất hiện một nữ sinh cột tóc cao, đôi mắt hạnh trong sáng thuần khiết. Trong tay nữ sinh là một gói bánh quy được gói bằng giấy kiếng trong suốt có hoạ tiết hình hoa màu hồng phấn.

“Bách Dương, tớ thích cậu! Mong cậu nhận lấy!” Cô nhìn Cao Bách Dương nói, tay đưa gói bánh quy về phía hắn.

Một màn vừa rồi nữ sinh không trông thấy, chỉ nghe được hai chữ “không thích” trầm thấp của hắn. Không biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng cô đã bạo gan trực tiếp đưa đến trước mặt thì đâu sợ ở đây nhiều người.

“...” Nữ sinh nói xong, dường như không gian xung quanh im lặng đến kỳ lạ.

“Không nhận.” Cao Bách Dương không thèm nhìn cô đã xoay người về chỗ ngồi.

Nữ sinh ngốc lăng, không tin được mình đã bị từ chối. Đến khi có người tốt bụng nhắc nhở, cô mới đỏ mặt chạy ra ngoài.

“Học thần của chúng ta xem ra chỉ muốn một lòng học tập,” Nguyễn Lam Ân nhướng mày nhìn hành động của hắn, nói: “Những trái tim mong manh lại chịu tổn thương rồi.”

“Đúng là tuyệt tình mà!” bạn học khác phụ họa theo.

“Trước đây lớp chúng ta có một truyền thuyết, chỉ cần là người thích Lam Ân đều đau khổ không nhận được hồi đáp. Bây giờ lớp chúng ta lại có thêm một cố sự, những người thích Bách Dương thậm chí còn không nhận được một ánh mắt.”

“Ha ha ha, đúng là nhà văn vĩ đại của chúng ta, có thể nói ra một câu truyện lâm li bi đát đến như vậy.”

“Hoán Thanh, cậu không thành nhà văn nổi tiếng thật uổng phí đó.”

“Đây chính là tức cảnh sinh tình, văn chương xuất phát từ đời sống hiện thực.”

Bọn họ không hề biết, thật ra Cao Bách Dương không phải một lòng chỉ có học tập, không phải hắn không cho người khác một ánh nhìn. Chỉ là, toàn bộ sự chú ý của hắn chỉ muốn đặt trên một người, dành cho một người duy nhất.

Cậu không chỉ là đặc biệt, cậu là duy nhất.

Cho nên không phải là của cậu thì hắn đều không cần, hắn có thể dứt khoát vô tình đối với người khác như thế.

Nguyễn Lam Ân cũng không nhận những thứ này, chỉ là trực tiếp đem bỏ đi thì rất lãng phí nên chúng đều vào bụng những bạn học khác. Từ trước đến nay cậu đều xử lý như vậy, cũng để cho người ngoài biết được, nhưng vẫn có người nhất định muốn đưa cho cậu những thứ này.

Không cản được cũng đành chịu, đồ ăn thì chia cho người khác, thư thì đều mang đi hủy, những nội dung bên trong cũng không tùy tiện lan truyền ra ngoài được. Lỡ như viết gì đó không hay bị giáo viên nhìn thấy thì nguy.

Cậu xếp những phong thư lại cất vào một ngăn trong túi.

Cao Bách Dương chỉ thấy cậu cất thư vào cặp sách, không biết cậu xử lý như thế nào.

Tâm trạng hôm đó của hắn nặng nề tỷ lệ thuận theo số thư, hắn có thể âm thầm xé đi một lá thư, nhưng vẫn còn vô số những lá thư tình khác lọt vào tay cậu. Nhớ lại lời mấy ngày trước Lâm Quốc Huy nói, thư tình cậu nhận được còn dày hơn bộ sách, lời này không có quá chút nào. Với thân phận của cậu, không biết ngoài kia còn có bao nhiêu người dòm ngó.

Vì chuyện này mà hắn luôn âm thầm ăn dấm chua trong lòng. Mãi đến sau này mới biết thì ra cậu không đọc bất kỳ bức thư nào, hơn nữa còn đem toàn bộ thiêu hủy, vốn cũng không giữa lại gì hết.

Giờ nghỉ trưa, nhà ăn.

Học sinh đông đúc, tiếng nói chuyện cứ vang lên không dứt.

“Các cậu nói xem, liệu Quốc Huy có thành công không?”

“Chắc là sẽ? Không biết được, dù sao người kia tròn méo ra sao có ai biết đâu?”

“Chỉ còn hai tuần là thi học kỳ rồi.”

“...”

“Không phải chứ Lam Ân? Sao cậu đột nhiên lại nhắc chuyện thi cử ở đây? Còn cho người ta ăn cơm không chứ?” Trần Hiền Tân phòng má lên án.

“Kiểm tra giữa kỳ quan trọng, cậu ấy là muốn cho các cậu chuẩn bị tốt.” Cao Bách Dương nói đỡ.

Nhìn qua Nguyễn Lâm Ân an tĩnh ăn uống bên cạnh, biểu cảm nhàn nhạt thờ ơ, trong lòng hắn lại nghĩ, có lẽ cậu không muốn cho họ nhắc chuyện này mãi. Dù sao cũng là tình cảm cá nhân, vả lại chuyện còn chưa thành, cho nên mới cố tình nói sang chuyện khác.

Ngô Nam Trung: “Aiz, ăn cơm thì không nên nói chuyện, tập trung ăn đi.” Đoạn, cậu ta gắp cánh gà sốt me của mình qua cho Trần Hiền Tân, nói tiếp: “Cánh gà mày thích, mau ăn đi.”

“Sao hôm nay lại tốt thế?” Trần Hiền Tân nghi ngờ hỏi, tự nhiên bỏ qua chuyện ôn tập thi cử gì đó.

Lát sau cậu ta lại hỏi: “Lam Ân, có phải tâm trạng cậu không tốt không?”

Nguyễn Lam Ân tùy ý hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Cậu hiểu rõ bọn tôi mà, bình thường cậu đâu có nói những chuyện này trong lúc ăn.”

Im lặng một lúc, Nguyễn Lâm Ân lên tiếng: “Bởi vì tôi không biết có chủ đề nào có thể khiến cậu im lặng ăn cơm nữa, tôi biết cậu quan tâm bạn bè nhưng đừng cái gì cũng hỏi mãi, đôi khi sẽ không tốt.”

Hiếm khi cậu dùng thái độ trầm lắng nói chuyện với bọn họ, có thể thấy được mọi người đều không được tự nhiên, tròn mắt nhìn nhau.

“Đừng nhìn tôi nữa, ăn tiếp đi.” Nguyễn Lam Ân lần nữa lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt do mình tạo ra.

Lần nữa định cầm đũa lên, cậu không cẩn thận quơ tay trúng làm đũa rơi ‘lộp bộp’ xuống sàn, cậu định dời ghế nhặt thì đã có người hành động trước một bước.

Cao Bách Dương cúi người nhặt lên để sang một bên, nói: “Để tôi lấy đôi mới.”

Nguyễn Lâm Ân bắt lấy cánh tay hắn lại, nói: “Không cần đâu, tôi cũng không buồn ăn nữa.”

Nhìn khay cơm chưa vơi đi bao nhiêu của cậu, hắn cau mày. Lúc cậu ăn hắn cũng đã thấy động tác của cậu khác với thường ngày: “Cậu chưa ăn được bao nhiêu.”

Dường như cậu có tâm sự trong lòng.

Trần Hiền Tân: “Cậu thấy không khỏe sao?”

“Quốc Huy?”

Trong lúc họ không để ý, Lâm Quốc Huy đã cầm khay cơm đứng trước bàn bọn họ ngồi. Dáng vẻ hiện tại của cậu ta có chút giống một con chó lớn bị bỏ rơi. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu ta, bọn họ không hẹn mà cùng im lặng, từ trong mắt nhau phát hiện ra gì đó, có cùng một suy đoán.

“Ăn đi.” Cao Bách Dương lên tiếng.

Mọi người không ngốc ra nữa tiếp tục ăn trưa, Cao Bách Dương nhìn cậu ta một thoáng rồi lại nhìn về phía cậu. Cậu không ăn nữa, vừa chơi di động vừa chờ bọn họ. Hắn không khuyên gì thêm, chỉ là sau đó đi mua cho cậu một cốc ca cao nóng. Độ ngọt vừa phải, hợp với khẩu vị của cậu.

Lúc ra về, Cao Bách Dương đi bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Có phải cậu đã biết trước rồi không?”

“Ừ.” Câu hỏi của hắn không rõ ràng nhưng cậu không hỏi thêm mà đã thẳng thừng trả lời.

Người mà Lâm Quốc Huy nói, thật ra cậu từng nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau vài lần. Lâm Quốc Huy rất nhiệt tình với người ta. Có điều vào mấy ngày trước, cậu lại vô tình nhìn thấy người nọ đi cùng một người khác trên mô tô khá nổi bậc ở gần trường học, trong hai người rất vui vẻ thân thiết.

Cho nên khi nghe Lâm Quốc Huy nhắc đến, cậu có chút khó nói thành lời, sợ do bản thân suy nghĩ quá nhiều. Lo nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, cho nên cậu mới ngăn Trần Hiền Tân đừng nhắc mãi.

Kết quả cuối cùng vẫn là cái xấu nhất.

Cao Bách Dương an ủi cậu, nhìn cậu lên xe đến khi chiếc xe khuất dần mới hạ mi mắt.