Chương 34: Ai hạng nhất?
Quay qua quay lại đã đi được nửa học kỳ, đồng nghĩa lại đến kỳ kiểm tra, các bạn học ai cũng thấy tinh thần học tập của Nguyễn Lam Ân đạt mức cao nhất từ trước đến nay.
Lần này là kiểm tra tất cả các môn, môn tự nhiên hay môn xã hội cũng đều kiểm tra trong tuần này. Một lúc phải kiểm tra nhiều môn như vậy, hầu như ai trong lớp cũng học bù đầu bù cổ, thời gian chơi bời đều tiết chế lại.
Lần kiểm tra giữa kỳ này, bảng điểm toàn khối sẽ tổng kết tất cả các môn, dù là ban tự nhiên hay ban xã hội thì đều kiểm tra đủ vào đợt này.
Môn đưa bọn họ lên đoạn đầu đài đầu tiên là Lịch Sử, giáo viên môn Lịch Sử lớp họ là một nữ Alpha, làm việc rất dứt khoác, đánh nhanh thắng nhanh, kiểm tra trước tiên cũng cho biết điểm trước tiên.
Sau khi làm bài xong đã có rất nhiều người than lên thở xuống, nghĩ lại thì đa số chọn ban tự nhiên đều là lười học thuộc bài, kiến thức lịch sử lại khá khô khan và cứng nhắc nên điểm Sử luôn thấp hơn những môn còn lại.
Ngoài môn Sử, môn Địa Lý và Giáo Dục Công Dân có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, một số câu không cần học bài vẫn có thể từ thực tế suy ra được.
Bên ngoài khí trời đã bắt đầu lạnh dần, mùa đông đến muộn hơn những quốc gia khác, đến giữa tháng 11 khí lạnh mới tràn vào. Hiện tại thì đa số học sinh đều mặc thêm áo khoác, chỉ có vài người da dày thịt béo thể lực tốt thì còn mặc độc một cái sơ mi trắng đi lại trong trường.
Sáng hôm nay vừa làm kiểm tra Toán xong, đối với môn Toán thì Cao Bách Dương vẫn thể hiện rất tốt. Quán anh Ngưu tạm đóng cửa vừa lúc sắp kiểm tra nên hắn có nhiều thời gian ôn tập, hắn tự tin lần này có thể lấy tròn điểm môn Toán.
Giờ nghỉ trưa, mọi người vẫn như thường lệ ăn uống rồi nghỉ ngơi.
Nguyễn Lam Ân nằm trằn chọc mãi, không có dấu hiệu buồn ngủ. Buổi chiều lớp các cậu còn phải làm thêm một bài kiểm tra Hóa nên đa số đều ‘nước tới chân mới nhảy’, ăn xong thì về lớp nhồi nhét thêm được bao nhiêu kiến thức thì nhồi.
Cậu thì không như vậy, trước giờ thi đều để đầu óc có thời gian thư giản.
Đi theo bồi cậu cũng chỉ có Cao Bách Dương, hắn thấy cậu không ngủ được, vẻ mặc bức rức khó chịu thì hạ thấp âm lượng hỏi: “Sao vậy? Không khỏe?”
Nguyễn Lam Ân nghe hắn hỏi, chậm rì rì nhìn qua, một lúc mới nhích qua gần hắn thêm một chút.
Đánh dấu tạm thời của hắn đã qua bốn ngày rồi, nếu là người bình thường thì có lẽ mọi thứ đã bình thường trở lại, nhưng cậu lại không giống.
Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ ỷ lại vào Alpha đã đánh dấu mình. Nguyễn Lam Ân cũng vậy, có chút muốn gần gũi với tin tức tố của Cao Bách Dương hoặc là đồ vật của hắn.
Lúc ăn trưa cậu sẽ ngồi bên cạnh hắn, lúc ngủ trưa cũng sẽ xích lại gần hắn hơn chút, một vài thời gian khác thì trao đổi bài tập chiếm chỗ của Lâm Quốc Huy để ngồi cùng hắn. Cao Bách Dương đương nhiên rõ ràng những chuyện này, còn rất hưởng thụ sự gần gũi, đυ.ng chạm nho nhỏ với cậu.
Cảm thụ mấy ngày qua thực sự rất hạnh phúc, nhưng hắn biết, qua thêm mấy ngày thì tất cả sẽ biến mất. Hiệu quả của đánh dấu tạm thời không còn thì cậu sẽ không còn gần hắn như vậy nữa.
Cao Bách Dương xoay người qua nhìn cậu, đôi mắt màu hạt dẻ to tròn, không biết tại sao hắn lại cảm thấy đường nét gương mặt cậu nhu hòa hơn lần đầu nhìn thấy rất nhiều.
Giờ này đa số các học sinh ở đây đều đã ngủ hết rồi, có người còn thức cũng không chú ý góc bên này của hai người, không gian xung quanh gần như là tĩnh lặng. Do đó mà hắn nói rất nhỏ, âm thanh càng trầm thấp từ tính, Nguyễn Lam Ân nổi lên cảm xúc xấu hổ không dám mở lời.
“Mặt cậu sao lại đỏ như vậy? Bị sốt rồi?”
Thấy mặt cậu đo đỏ, giọng nói của Cao Bách Dương chứa đựng quan tâm hỏi thăm, còn muốn vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán cậu.
Nguyễn Lam Ân lập tức cản tay hắn lại, nói: “Tôi không bị sốt.” ánh mắt cậu lơ đãng nhìn đến chiếc áo trải trên ghế của hắn, ấp úng nói tiếp: “Cậu… cho tôi mượn áo cậu được không? Tôi… không ngủ được.”
Nếu có tin tức tố của hắn, tinh thần của cậu sẽ thấy an tâm hơn.
Ra là muốn tin tức tố của hắn.
Cao Bách Dương thu tay về, lấy áo khoác ngoài cho cậu đắp lên người. Thấy cậu thoải mái híp mắt, hắn thở dài.
Thật nhớ cảm giác ngày hôm đó ôm cậu trong lòng, cái đầu nâu đen chôn trước ngực hắn, hai tay cậu kéo lấy áo nếu có thể ôm lấy hắn thì hay biết mấy. Mặc dù cậu khá cao, nhưng ở trong lòng hắn lại thấy rất thích hợp, hình ảnh chắc chắn là cảnh đẹp ý vui.
Một bên tưởng tượng, một bên ngắm cậu. Người bên cạnh đã an tâm ngủ rồi, cậu hơi cuộn người lại để chiếc áo có thể phủ lên người nhiều hơn. Cứ giống như một bé mèo, lúc thì rất dịu ngoan lúc lại có thể giơ nanh vuốt uy hϊếp người khác.
Gương mặt cậu lúc này rất an tĩnh, bao nhiêu tính tình đều thu lại, Cao Bách Dương lấy di động mở camera muốn lưu lại hình ảnh này.
Đến buổi chiều tinh thần của Nguyễn Lam Ân rất sảng khoái, tràn đầy năng lượng tự tin về lớp chuẩn bị làm kiểm tra. Còn Cao Bách Dương thì vắt một chiếc áo khoác trên cánh tay đi vào sau, tinh thần cũng rất không tệ.
Cuộc chiến tranh giành hạng nhất giữa hai vị học thần được các bạn học vô cùng chú ý. Rốt cuộc thì ai sẽ là người chiến thắng?
“Chưa bao giờ có cảm giác chờ bảng điểm mãnh liệt như thế này.”
“Cậu thật sự chờ điểm sao? Hay là muốn hóng drama?”
“Ha ha, tôi chờ điểm mà.”
“Mà Lam Ân đi đâu rồi?”
Trịnh Khương Duy nghe thế thì bảo: “Hình như người nhà gọi cho cậu ấy, đi nghe điện thoại rồi.”
“Lúc công bố điểm mà không có nhân vật chính ở đây thì còn gì đặc sắc nữa?”
“Cậu muốn đặc sắc đến cỡ nào? Nói sao cũng chỉ là một con điểm, Lam Ân đều không để ý trái lại chúng ta lại háo hức như chờ xổ số lúc 4 giờ 30 vậy.”
“Lớp phó học tập về rồi kìa!”
“Ngồi yên.” Lớp phó học tập chỉ vài mặt đám người như sói đói vồ mồi kia phê bình: “Gắp cái gì? Điểm cũng không phải không biết, chen lên là tôi hủy bảng điểm luôn bây giờ.”
Lần trước bị chen đến xuýt té, lần này lớp phó học tập đã chuẩn bị trước.
Điểm số lúc sửa bài cũng đã đoán chừng được rồi, thứ họ muốn xem là xem điểm của người khác kìa.
Lớp phó học tập dán bảng điểm xong, an toàn đi ra chỗ khác thì mấy tên nam sinh liền xông lên trước.
“Để tôi xem xem.”
“Đừng có chen nữa!”
Trên bảng điểm, tên của Cao Bách Dương xếp vị trí đầu tiên, đồng nghĩa việc hắn tiếp tục giành về hạng nhất. Người tiếp theo là Nguyễn Lam Ân, lần này cách biệt điểm của hai người chỉ có 0.2 điểm.
“Bách Dương hạng nhất!”
“Đúng là đáng tiếc mà, chỉ cần 1 câu nữa thôi thì Lam Ân giành lại hạng nhất được rồi.”
Nếu hai người bằng điểm, trong tên cậu bắt đầu bằng chữ ‘Â’, trong tên hắn bắt đầu bằng chữ ‘D’, do đó hệ thống sẽ xếp tên của cậu lên trước tên hắn, vẫn xem là được hạng nhất.
Cao Bách Dương xem bảng điểm được Lâm Quốc Huy chụp lại gửi cho hắn. Đúng như dự đoán, lần này hắn được tròn điểm môn Toán, những môn Lý Hóa Sinh thì sẽ có sai từ một đến hai câu, Ngữ Văn và Tiếng Anh đều được 9 điểm. Còn điểm các môn xã hội nằm trong khoảng trên 8 điểm.
So sánh với điểm của cậu, thành tích môn Tiếng Anh của cậu là trội nhất được đến 9.8 điểm, Ngữ Văn bằng điểm với hắn, Toán kém hắn 0.6 điểm, các môn xã hội của cậu cao hơn hắn một chút nhưng các môn tự nhiên thì lại thấp hơn một chút. Bù qua bù lại nhưng vẫn kém hắn một câu trắc nghiệm.
Nếu chỉ tính các môn tự nhiên thì điểm của Cao Bách Dương vẫn cao hơn so với Nguyễn Lam Ân.
Nhưng so sánh ở mặt khác, điểm khối D ba môn Toán Văn Anh của cậu lại cao hơn, bởi vì Tiếng Anh của cậu tốt hơn hắn.
Nguyên nhân là vì khi học cấp 1 Nguyễn Lam Ân học ở trường quốc tế, môi trường tạo điều kiện thuận lợi cho cậu phát triển năng lực ngoại ngữ hơn.
“Náo nhiệt quá vậy? Có phiếu điểm rồi sao?” Nguyễn Lam Ân trở về, nghe các bạn học than trách thì thuận miệng hỏi, tầm mắt cũng nhìn qua bảng thông báo nhỏ cạnh bảng đen.
Lướt qua liền thấy được điểm số của cậu và hắn, lại bâng quơ nói một câu: “Vẫn không đổi vị trí à?”
Một người trong đám đông gào khóc: “Hoàng thượng! Vì ngài mà thần thua rất nhiều đồ ăn vặt đó!”
Là Trần Hiền Tân gào.
“Hả?” Cậu không hiểu cậu ta nói gì.
Một bạn nữ cũng trong đám người vây quanh Trần Hiền Tân đứng ra giải thích với cậu rằng cậu ta bày trò đánh cược, cược xem lần này hạng nhất sẽ thuộc về ai. Có người đặt cho cậu, cũng có người đặt cho Cao Bách Dương, Trần Hiền Tân chơi một vố lớn cược cậu sẽ hiên ngang lấy lại hạng nhất. Kết quả thì rành rành ra đấy rồi, cậu ta thua thê thảm.
“Còn có chuyện thú vị như vậy?” Cậu nghe xong thì nhướng mày, bộ dạng rất hứng thú muốn được tham gia: “Lần sau nhớ gọi tôi tham gia nữa, các cậu sau lưng tôi đánh cược, giấu kín kẻ thế này chắc không dễ dàng đâu nhỉ?”
“Ha ha, chúng tôi chỉ là tìm chút lạc thú trong môi trường đầy áp lực này thôi mà. Mọi người đều rất tin tưởng cậu đó chứ!” Trần Hiền Tân nhạy cảm với nguy hiểm, cười đầy lấy lòng.
“Đúng đó, đúng đó. Mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học hỏi vậy mà không được hạng nhất, ông trời đúng là không công bằng mà!”
“Ồ.” Nguyễn Lam Ân buông lỏng biểu cảm, cười bảo: “Tôi chỉ nói muốn tham gia, các cậu đừng nhạy cảm quá, lần sau không cần dấu dấu giếm giếm.”
Cao Bách Dương nhìn cậu, lộ ra vài phần suy tư. Chuyện cá cược này trước đó hắn cũng không biết, bây giờ nghe cũng không thấy khó chịu, tính cách của cậu cũng sẽ không vì chuyện này mà mất hứng. Nhưng khi cậu môi cười mắt không cười đều khiến mấy người bạn học này sinh ra tia dè chừng, làm hắn thấy khó hiểu.
“Xem ra muốn lấy lại hạng nhất từ tay cậu không dễ dàng chút nào.” Nguyễn Lam Ân nhìn hắn giải đề cảm khái một câu.
Cao Bách Dương viết xong lời giải đề Toán chuyền qua cho cậu xem, mở lời an ủi: “Là cậu chưa bộc lộ hết khả năng.”
“Không cần an ủi tôi, tôi tự biết khả năng mình đến đâu.”
Cậu cầm lên xem, tâm trạng rõ ràng không xem chuyện thua hắn là muộn phiền, dù rằng trước đó còn nói sẽ lấy lại hạng nhất.
Rốt cuộc là thật sự không để ý hay cố tình che giấu? Cao Bách Dương hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cậu.