Không Cần Hoàn Hảo

Chương 33: Di chứng sau đánh dấu

Chương 33: Di chứng sau đánh dấu

Hơn nửa giờ sau, Cao Bách Dương mới bình ổn tâm trạng miễn cưỡng mở cửa phòng vệ sinh đi ra, áo quần cũng được chỉnh lại gọn gàng một chút.

Đập vào mắt hắn là tên Alpha vẫn còn nằm sõng soài trên nền gạch. Hắn bước đến gần nhìn, xuất huyết không nhiều lắm, đưa tay thử hơi thở, vẫn còn. Đang lúc hắn không biết nên xử lý tên này thế nào thì một bóng người xuất hiện trước nhà vệ sinh.

Nguyễn Lam Ân trở lại, trên tay còn cầm theo một bình xịt ngăn mùi tin tức tố. Trông thấy hắn, ánh mắt cậu né tránh không nhìn thẳng, vành tai nóng lên.

Cậu vờ bình tĩnh bước vào, động tác nhanh nhẹn cầm bình xịt ngăn mùi phun khắp người hắn.

“Trên người cậu, dính nhiều tin tức tố.”

Bất kể là của chính hắn hay của cậu thì trên người hắn dính rất đậm, để tự nhiên tán đi không biết đến khi nào, trước khi quay lại cậu cũng đã đem mình từ trên xuống dưới phun một lượt.

Cao Bách Dương nắm lấy tay cậu, quan tâm hỏi: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có.” Cậu nhìn người nằm bên dưới nói tiếp: “Vừa rồi cảm ơn cậu, cũng may cậu đến kịp lúc.”

Hắn im lặng.

Chuyện vừa rồi thật sự làm hắn hoảng sợ, chỉ cần hắn đến muộn một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng không ai bảo đảm gã có làm ra hành động ghê tởm nào không. Chỉ cần nghĩ đến tay gã chạm vào người cậu, hắn lập tức muốn phế bỏ hai tay của gã.

Đáng lý ra lúc đó hắn nên viện cớ đi cùng cậu, không nên để cậu đi một mình. Hắn không nên tin vào ở đây là khuôn viên trường học, sẽ không có chuyện gì quá đáng xảy ra. Trước đây chính hắn cũng đã từng ở trong mái trường bị bắt nạt, bị tạc nước lạnh ướt hết quần áo.

“Bách Dương?” Lâu quá không nghe hắn nói gì, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy tơ máu trong mắt của hắn.

“Cậu sao vậy? Không khỏe?”

Cao Bách Dương trầm thấp nói một câu không liên quan: “Về sau, cậu đừng đi đâu một mình nữa.”

“Chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Nguyễn Lam Ân chắc chắn nói.

Quá tam ba bận, không tự tìm đường chết sẽ không chết. Lâm Quốc Thịnh đã ba lần làm cậu chướng mắt, lần này còn đặc biệt muốn tìm đường chết, cậu không thể không nể mặt toại nguyện cho gã được.

Trong thời gian rời khỏi, cậu đã liên lạc với mẹ mình, kể lại sơ lượt tình hình. Khẳng định gã không thể xuất hiện ngoài xã hội nữa, còn người nhà gã, phải xem thường ngày làm việc thế nào, nếu có chuyện bất hợp pháp bị tra ra được, vậy thì cha cậu chắc chắn không chừa lại đường lui cho cả nhà gã.

Không thể trách cậu tàn nhẫn được. Còn nếu muốn trách… thì lại làm được gì?

Cao Bách Dương nhìn cậu, trong mắt có chút loạn: “Cậu nói hết với mẹ cậu rồi? Chuyện bị đánh dấu…”

Đối với Omega mà nói, để một Alpha không phải người yêu hay là chồng đánh dấu tạm thời, dù là gì thì đây là chuyện không đứng đắn.

“Bệnh tình của tôi đương nhiên không thể dấu mẹ tôi, nhưng mà cậu yên tâm, bà ấy sẽ không làm gì cậu. Hai chúng ta là đôi bên tình nguyện đúng không? Cậu sẽ không phạm tội đâu.” Nguyễn Lam Ân tận tình giải thích, dập tan phiền muộn mình có thể phạm tội của hắn.

Nhưng mà hắn không phải lo lắng chuyện này.

“Có bao nhiêu người biết tình trạng của cậu?”

Đột nhiên nghe hắn hỏi chuyện này, cậu khó hiểu suy nghĩ một chút, lẩm bẩm liệt kê nói: “Chắc là 4 người, cha mẹ tôi, cậu, còn có bác sĩ điều trị của tôi, hết rồi. Cậu hỏi cái này làm gì?”

Hắn hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, cha mẹ cậu đều đồng ý cách làm này?”

“Thật ra cha tôi không tán thành làm như vậy lắm, dù sao thì nhà tôi cũng có rất nhiều gió to sóng ngầm khó nói hết, ông ấy sợ tôi bị lừa bán.” Bổng chốc tâm trạng Nguyễn Lam Ân nặng trĩu, giọng vừa nhẹ vừa buồn buồn.

Dù bên ngoài có là người vô ưu vô lo đến đâu, trong lòng cũng không tránh khỏi có phiền muộn một mình dấu kín. Cao Bách Dương cảm thấy, người ngoài cho rằng cậu có được tất cả, được vận mệnh ưu ái rất nhiều, nhưng kèm theo cũng rất nhiều bận tâm, áp lực đè nặng.

Cành hoa dù kiên cường vươn lên cũng phải yếu ớt khó lòng vượt qua đêm mưa dông bão.

Cao Bách Dương trở tay nắm lấy bàn tay cậu, cất lên âm thanh ôn nhu nhất của mình: “Tôi sẽ không làm tổn hại đến cậu.”

Nguyễn Lam Ân nhìn lên, đối diện với hắn, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt hắn muốn nhìn ra bên trong là thật lòng hay chỉ là giả tạo nhằm lừa gạt.

Trong mắt hắn, tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, không có bất cứ cảm xúc phức tạp nào. Cậu chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn. Mặt bất giác nóng lên, không khỏi chớp mắt dời tầm mắt xuống. Đường nhìn lặng lẽ từ mắt đi xuống chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt mà, chiếc cằm góc cạnh, hầu kết lộ ra rõ ràng trên chiếc cổ gầy.

Ực.

“Tôi cũng nói như thế với ông ấy.” Cậu bảo: “Dù sao cũng là tôi bệnh, điều trị thế nào ông ấy cũng không thể cản được.”

Cao Bách Dương có xúc động muốn xoa đầu cậu.

Khi cậu cúi xuống, nhưng sợi tóc cũng sẽ theo động tác rũ xuống, cảm giác đó là những sợi tóc rất mềm mại. Giống như tiếng ngâm khẽ trong vô thức của cậu…

Hắn lập tức cắt đứt suy nghĩ, bàn tay khác thì đã nâng lên chạm lên đặt phía sau đầu cậu.

Thật sự rất mềm.

“Cậu làm gì?” Nguyễn Lam Ân biết được động tác của hắn, ngước đầu lên nheo mắt hỏi.

Đầu của con trai, không thể tùy tiện sờ. Cậu từ nhỏ đến lớn học tập làm việc không khác với Alpha bao nhiêu, đương nhiên sẽ không thích việc bị người khác xoa đầu.

Nam sinh ra vẻ bình tĩnh đáp: “Muốn xem gáy cậu có bị thương không.”

Cậu đánh rớt tay hắn, bảo: “Không sao, tôi đã dán miếng ngăn mùi lên rồi.”

Ý chính là không cho hắn nhìn nữa.

Cao Bách Dương đành lưu luyến thu tay về, cậu lại hỏi: “Cậu nói như vậy, không lẽ cậu không nói cho người nhà biết?”

Vấn đề này làm hắn ngây ra trong thoáng chốc, người nhà? Hắn giương môi lên thành nụ cười thế nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, đây giống như đang cười tự giễu.

Cậu không biết rõ tình hình nhà hắn, chỉ vì câu hỏi ban đầu ấy mà nghi ngờ. Lúc đó trong mắt hắn có chút loạn, như đây là bí mật chỉ có hai người biết.

“Không đâu.” Hắn bình tĩnh bịa chuyện: “Bệnh án của bệnh nhân là bí mật, sao tôi tùy tiện nói ra? Ai cũng không biết.”

Nguyễn Lam Ân dễ dàng lý giải lời hắn nói là chuyện của cậu hắn không kể với bất kỳ ai. Tính cách của hắn hẳn cũng sẽ không đi kể chuyện cho người khác nghe, là kiểu người sống để bụng chết mang theo.

Chuyện này đã giải quyết xong, cậu cầm thuốc ngăn mùi tiếp tục phun lên người hắn.

Mùi máu và hoa hồng từng chút từng chút bị hương cỏ cây thay thế.

Hắn nhìn cậu làm, khóe môi hơi mím lại, vị hoa hồng trong tuyết đã không còn nữa.

Không chỉ ngăn mùi trên người Cao Bách Dương, cậu cũng đem toàn bộ nhà vệ sinh khử qua một lượt. Dọn dẹp những tin tức tố xuất hiện ở đây.

Đặc biệt là trong phòng vệ sinh đó, lúc đi vào cậu còn dừng lại một chút nhìn thử lại không phát hiện ra mùi hương nào khác thường khả nghi. Trong lòng có chút nghi hoặc, nửa giờ mới quay lại là cậu đã cố tình cho hắn thời gian để xử lý.

Cậu nhướng mày nhìn ra người bên ngoài một chút, lập tức làm tiếp công việc trên tay.

Cao Bách Dương đang đứng bên ngoài, không hề chút ý đến ánh mắt dò xét của người bên trong.

Hai người ăn ý không ai đề cập đến tình huống xấu hổ kia, Cao Bách Dương cũng đã chuẩn bị lý do nếu cậu hỏi đến hắn có thể nói đây là phản ứng sinh lý bình thường khi đánh dấu. Trong lòng Nguyễn Lam Ân cũng đã nghĩ đến nguyên nhân này nên mới không nói gì.

“Xong rồi, ra ngoài thôi.” Cậu đẩy hắn rời khỏi nhà vệ sinh.

Hai người không đi xa, cùng ngồi trên ghế đã cách đó không xa chờ, ngồi chưa nóng ghế thì cảnh sát cũng đến. Bảo vệ canh cổng cũng bị dọa cho kinh hãi khi tiếng còi cảnh sát vang inh ổi.

Liễu Trang My sau khi nghe cuộc gọi của cậu cũng gác công việc đến trường với con trai.

Nguyễn Lam Ân một bộ hư nhược yếu ớt bị dọa sợ, Cao Bách Dương thì mặt không cảm xúc, cảnh sát vào trong bắt người, quan tâm sơ qua tình hình hai người sau đó mời hai người về lấy lời khai.

Sự tình nhanh chóng lan truyền khắp trường học, ai ai cũng góp một câu bàn luận.

Lãnh đạo nhà trường không những không dìm tin tức mà còn thẳng thắn lên tiếng, vô cùng phối hợp. Danh tiếng nhà trường không vì chuyện này mà bị kéo xuống, thậm chí còn có nhận được nhận xét tích cực.

Làm ra tiếng động lớn như vậy, người biết đã không ít, cưỡng ép cấm lan truyền vẫn sẽ có tiếng bàn tán sau lưng. Còn nếu thẳng thắn thừa nhận, trước mặt giới truyền thông làm rõ, hợp đạo lý, hợp tình người. Là môi trường giáo dục, trách nhiệm là dạy dỗ ra những người có ích cho xã hội, nếu nhúng nhường cho loại người này thì uy tính của nhà trường sẽ không bị ảnh hưởng? Đây là ngôi trường tư lập, lợi ích phía sau không thể không cân nhắc.

Trần Hiền Tân nghi hoặc: “Làm đến như vậy, chẳng lẽ không chút nào liên quan đến mặt mũi nhà cậu sao? Người bị hại cũng không phải ai khác.”

Cậu ta nói đúng, cường quyền sợ cường quyền. Nói ra thì văn vẻ hoa mỹ, thực tế Nguyễn Lam Ân đã ghé thăm phòng hiệu trưởng để uống nước trà rồi. Những đạo lý trên cậu đã kiên nhẫn cùng hiệu trưởng thảo luận, còn rất thành tâm học hỏi.

Mai Trúc Khả: “Nếu đã làm đến mức này, khẳng định hậu quả gã gánh không nhẹ đi?”

Người vừa trải qua nguy hiểm, Nguyễn Lam Ân dựa lưng vào bàn học của mình, tay phải xoay bút bi, trông còn điềm tĩnh hơn những người hóng hớt khác.

Cậu đáp: “Tội phạm đã thành niên, luật pháp đương nhiên không nhẹ tay với gã. Trước đó còn từng bị cảnh cáo về tội danh tương tự, các cậu nghĩ thế nào?”

“Vậy chắc chắn phải ngồi ngốc trong đấy hơn chục năm rồi.”

“Đáng lắm!”

“Không tìm đường chết sẽ không chết, bị cảnh cáo rồi mà vẫn không khôn ra được thì nên bị giam lại một chỗ, bớt tạo gánh nặng cho xã hội.”