Chương 51: Lời đảm bảo
Nguyễn Lam Ân được đưa vào phòng cấp cứu, hai vợ chồng Nguyễn Thế Kỳ sau khi biết tin liền nhờ bạn chủ trì buổi tiệc rồi cũng nhanh chóng đến bệnh viện.
Liễu Trang My vô cùng lo lắng, không màng hình tượng phu nhân cao quý mà chạy tới trước cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn: “Thằng bé bình thường rất cẩn thận, sao lại để bản thân xảy ra chuyện chứ?”
“Em bình tĩnh đi, nó sẽ không sao đâu, có Kỷ Chương bên trong mà.” Nguyễn Thế Kỳ ôm bà xã an ủi.
Lúc ở trên xe, Mai Trúc Khả đã nói với hai người những gì cậu ta biết. Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không rõ, họ chỉ biết Nguyễn Lam Ân bị dị ứng, hơn nữa còn có liên quan đến tin tức tố.
“Thưa hai bác, lúc cháu có mặt có nhìn thấy một Alpha dây dưa với Lam Ân, Lam Ân không khỏe chắc có liên quan đến người đó đấy ạ.” Tôn Trường Minh đi đến giải thích cho hai người, kể lại hoàn cảnh lúc đó.
Nghe thế, Nguyễn Thế Kỳ nghiêm mặt, thông báo cho trợ lý kiểm tra camera, xem đã xảy ra chuyện gì.
Phân phó xong, Nguyễn Thế Kỳ quay sang ba cậu chàng cảm ơn: “Cảm ơn mấy đứa đã đưa Lam Ân đến bệnh viện, có hai bác ở đây trông chừng rồi, mấy đứa về trước đi.”
Tôn Trường Minh săn sóc nói: “Dạ để cháu ở lại với hai bác, tận mắt thấy Lam Ân không sao cháu mới yên tâm ạ.”
“Cảm ơn cháu quan tâm Lam Ân, nhưng giờ không còn sớm, mấy đứa về đi không người nhà lại lo lắng. Ngày khác bác sẽ đích thân đến nhà cảm tạ.” Nguyễn Thế Kỳ cự tuyệt.
“Dạ không cần đâu ạ, bọn cháu là bạn của Lam Ân, giúp đỡ lẫn nhau cũng bình thường thôi.” Đỗ Đức Huy nắm tay Mai Trúc Khả, nói: “Cháu với Trúc Khả về trước, mai bọn cháu lại đến thăm Lam Ân sau.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
“Vâng ạ.”
Nhắn gửi vài câu xong, Đỗ Đức Huy dắt tay Mai Trúc Khả đi trước, đồng thời cũng vỗ về người bên cạnh đừng lo lắng, về ngủ sớm chút rồi mai lại đi thăm cậu.
Tôn Trường Minh cũng không tiếp tục mặt dày đòi ở lại nữa, khuyên hai người nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, nếu không Lam Ân sẽ lo lắng xong cũng rời đi.
Qua một lúc, cửa phòng cấp cứu mở ra, nhìn gương mặt trầm trọng của bác sĩ Chương, tim Liễu Trang My không khỏi đập nhanh: “Thế nào? Lam Ân sao rồi?”
Ngay cả Nguyễn Thế Kỳ thường nghiêm nghị cũng lo ra vẻ mặt lo lắng nhìn bạn thân.
“Alpha của Lam Ân đến chưa? Tình huống của Lam Ân hai người cũng biết rồi đó, hiện tại thuốc dị ứng tin tức tố bình thường không có tác dụng với nó, cần tin tức tố của Alpha phù hợp mới được.” Bác sĩ Chương giải thích ngắn gọn.
“Nhưng mà tôi không có phương thức liên lạc với thằng bé kia, làm sao đây?”
Liêu Trang My không kiềm được bất an, nước mặt đã lưng tròng trực trào.
Đúng lúc này lại có người chạy vội đến, thanh niên mặc đồng phục màu nâu của hiệu đồ uống nào đó, gấp gáp chạy về hướng này, dù trời đêm đã lạnh mà trên mặt trên cổ hắn cũng đỗ mồ hôi như vừa trải qua cuộc vận động.
Nhìn thấy bác sĩ theo dõi sức khỏe của cậu, Cao Bách Dương gấp không kịp nghỉ chạy đến trước mặt bác sĩ, thở không ra hơi nói: “Lam Ân xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đâu rồi?”
Bác sĩ Chương không có thời gian để giải thích, dẫn Cao Bách Dương mặc đồ bảo hộ rồi tiến vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Bác sĩ Chương hướng dẫn hắn cần làm những gì: “Cháu thả pheromone trấn an trước để Omega thấy an tâm, sau đó thực hiện đánh dấu tạm thời.”
Tuy không phải phát tình, nhưng chứng dị ứng tin tức tố nghiêm trọng hơn nhiều so với dị ứng bình thường bởi vì tin tức tố gắn liền với mỗi tế bào của con người.
Có một tỉ lệ rất nhỏ Alpha và Omega dị ứng với tin tức tố, không phải dị ứng với một loại nào đó mà tin tức tố chính là chất dị ứng. Thông thường, dị ứng sẽ xảy ra khi họ chuẩn bị đến và trong thời kỳ nhạy cảm. Khi đó Alpha sẽ vô cùng bài xích khi cảm giác được có tin tức tố của Omega ở một phạm vi nhất định và ngược lại, Omega cũng như vậy. Phản ứng dị ứng sẽ làm cho bệnh nhân vô cùng đau đớn, thống khổ, máu thịt như bị bỏng rát, xuất hiện ảo giác.
Trường hợp của Nguyễn Lam Ân cũng khá đặc biệt. Dị ứng bình thường xảy ra thông qua ngửi, ăn nhầm hoặc tiếp xúc. Dị ứng tin tức tố xảy ra khi đến thời kỳ đặc thù. Nguyễn Lam Ân là kết hợp của hai điều trên.
Nguyễn Lam Ân đã được đưa vào một căn phòng đặc biệt ở bên trong, các bác sĩ, y tá thì đang theo dõi ở ngoài. Cao Bách Dương cũng không rảnh quan tâm đến ở đây có bao nhiêu người đang nhìn, hắn chăm chăm nhìn người đang nằm trên giường, gương mặt vì khó chịu mà cau có khiến người đau lòng.
Bước lớn bước đến bên giường, hắn đỡ cậu dựa vào người mình, tin tức tố được phóng ra vây quanh cậu an ủi, đồng thời cũng giúp trấn áp trận bỏng rát trong người cậu. Nguyễn Lam Ân không có ý thức nhưng vẫn phát ra một tiếng thở nhẹ nhõm.
Tay trái cậu có kim tiêm để truyền loại dung dịch gì đó, trên người là các loại dây nối với máy móc xung quanh theo dõi các trị số của cơ thể. Có thể do hoàn cảnh xung quanh, hắn cảm thấy cậu gầy yếu rất nhiều, da thịt nhợt nhạt trắng bệch. Bởi vì vậy mà mấy vết ban đỏ trên người cậu càng bắt mắt hơn hết, đã được bác sĩ trị liệu nên ban đỏ đã giảm bớt nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn đau lòng vô cùng. Đặc biệt là vùng da ở sau gáy, chỗ xung quanh tuyến thể đã hơi sưng lên, có phần dọa người.
Hắn theo lời bác sĩ căn dặn, thực hiện quá trình đánh dấu tạm thời. Một cái đánh dấu để xoa dịu, trị liệu, hoàn toàn không có bất kỳ tạp niệm nào.
Nhìn số liệu dần chuyển bị tốt đẹp, bác sĩ Chương cùng những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Nguyễn Lam Ân vẫn còn ngủ say được đẩy ra ngoài, nghỉ ngơi ở một phòng VIP.
“Tuy bình thường sức khỏe Lam Ân không có vấn đề gì nhưng mọi người vẫn phải chú ý nhiều hơn. Tuyến thể của Lam Ân vốn không phát triển bình thường nên không thể chịu thêm tổn thương nếu không sẽ rất nguy hiểm. Lần này mức độ dị ứng không quá nghiêm trọng, cũng kịp thời chữa trị nên không còn vấn đề gì lớn, uống thêm thuốc hỗ trợ vết ban sẽ mau chóng hết.”
Bác sĩ Chương trao đổi với người nhà bệnh nhân ở trước cửa phòng bệnh.
“Cảm ơn cậu, giữa đêm còn phải phiền cậu một chuyến.”
Biết con trai không sao, Nguyễn Thế Kỳ và Liễu Trang My đều thở phào nhẹ nhõm, bỏ được hòn đá trong lòng xuống.
Lấy thân phận bạn bè nói chuyện với nhau một lát, bác sĩ Chương mệt mỏi nói lời tạm biệt rồi kết thúc công việc để nghỉ ngơi. Tiền của bác sĩ quả thật không dễ kiếm, vừa nhận cuộc gọi của bạn thân bác sĩ Chương đã vội vã rời khỏi trúc xá chạy qua bên này. Nhưng là một bác sĩ, khi bệnh nhân cần thì nhất phải có mặt.
Thấy Cao Bách Dương vẫn còn đứng bên cạnh nhìn người trong phòng qua cửa kính, Liễu Trang My đi đến cạnh hắn, giọng dịu dàng cảm kích nói: “Lần này vô cùng cảm ơn cháu đến kịp thời, nếu không chúng ta cũng không biết phải làm sao.”
Cao Bách Dương đối diện với cha mẹ của Nguyễn Lam Ân, cả người không được tự nhiên, hắn không rành việc trò chuyện với trưởng bối nhưng hắn vẫn học theo dáng vẻ lễ phép mà hắn thấy chậm rãi đáp: “Không có gì ạ, đây là việc cháu nên làm, trách cháu không thể đến sớm hơn để Lam Ân ít chịu khổ hơn một chút.”
Liễu Trang My áy náy nói: “Ây, chuyện này cũng không ai ngờ tới, nếu trách cũng trách chúng ta quá sơ ý, chỗ đông người dễ loạn mà vẫn để Lam Ân đi một mình rồi xảy ra chuyện.”
“Đã là chuyện bất ngờ thì đâu thể kiểm soát hết được, em đừng tự trách nữa.” Nguyễn Thế Kỳ ôm vai bà xã an ủi, sau đó lại nhìn Cao Bách Dương nói tiếp: “Lần đầu chính thức gặp mặt, hai đứa cũng đã xác định quan hệ rồi mà đến hôm nay mới có dịp gặp cậu, còn trong trường hợp thế này.”
“Cháu…” Nghe thế Cao Bách Dương hơi giật mình, vẻ mặt căng thẳng chẳng biết nói gì.
“Không phải căng thẳng, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của Lam Ân, nó cũng không phải đứa nhỏ cần người lớn quyết định thay. Chúng tôi chỉ việc đứng phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho nó.”
Dù không can thiệp chuyện của cậu, nhưng cả nhà sẽ lẳng lẽ bảo vệ cậu, ầm thầm ra uy để đối phương biết khiến con trai họ chịu ủy khuất sẽ phải nhận lấy hậu quả.
Cao Bách Dương lăn lộn bên ngoài từ sớm, làm sao không nghe ra ý tứ của Nguyễn Thế Kỳ, nhưng hắn không giận, ngược lại còn đảm bảo: “Cháu cũng sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của Lam Ân, không để cậu ấy chịu bất kỳ ủy khuất nào, mong hai người yên tâm.”
Nguyễn Thế Kỳ gật gật đầu thừa nhận: “Vừa rồi thấy cậu gấp gáp chạy đến, lo lắng cho Lam Ân như vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.”
Biểu hiện lúc nãy của hắn đã lấy được điểm trong lòng phụ huynh.
Liễu Trang My cũng rất vừa lòng, từ diện mạo đến cách đối đãi với Nguyễn Lam Ân đều không có chỗ chê. Đặc biệt là ánh mắt chăm chú khi hắn nhìn cậu, trong mắt chỉ có duy nhất một mình cậu.
Thời gian cũng đã qua một ngày mới, ai cũng có phần mỏi mệt nhưng không ai chịu về. Quan hệ giữa Cao Bách Dương với con trai là người yêu, không giống với những người khác nên hai vợ chồng cũng không cứng rắn đuổi người. Trong phòng bệnh cao cấp có phòng nghỉ cho người nhà bệnh nhân, sô pha cũng đủ thoải mái nên ba người đều ở lại.