Không Cần Hoàn Hảo

Chương 50: Dị ứng

Chương 50: Dị ứng

Trong phòng học, các bạn học nghiêm chỉnh giải đề toán trên bảng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trao đổi bài nho nhỏ cùng với âm thanh cạch cạch phát ra từ máy tính cầm tay.

Nguyễn Lam Ân cũng đang viết lời giải trên giấy nháp, lúc mới bắt đầu rất thuận lợi, nhưng nghiệm số tính ra áp dụng trở lại hệ phương trình thì không ra đáp án, phương hướng đi vào ngõ cục.

Cậu cẩn thận kiểm tra đề bài và trình tự lời giải một lần, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Bách Dương, hình như đề bài có vấn đề phải không?”

“Ừ.” Cao Bách Dương viết lại đề bài, dựa trên đề cũ sửa lại hai chỗ rồi đẩy qua cho cậu xem: “Có lẽ phải sửa lại dấu của biểu thức này và chỗ này là sin chứ không phải cos.”

“Cậu ra đáp án chưa?”

Nguyễn Lam Ân xem qua bài giải của hắn, sau khi xác nhận xong cậu nhìn hắn một cái rồi giơ tay lên nói: “Thầy ơi, hình như đề bài viết sai rồi ạ.”

“Hả?” Chu Kiến Văn ngẩng đầu lên, nhìn lại đề toán trên bảng mới nhận ra: “Xin lỗi lớp, thầy viết sai rồi, lớp sửa lại đề giúp thầy. Cảm ơn em nhắc thầy.”

“Là Bách Dương phát hiện ạ.”

“Ừ, cảm ơn hai em, có thể phát hiện đề bài sai rất là giỏi.”

Chu Kiến Văn sửa lại đề một chút, sau khi chỉnh sửa thì nó giống với đề Cao Bách Dương đưa cho cậu xem.

Tiếng chuông reo vang nhắc nhở kết thúc tiết học đồng thời đến thời gian nghỉ giải lao, thầy cô giáo dặn một số bài tập về nhà sau đó thì cho lớp nghỉ, âm thanh reo hò đùa giỡn lập tức xuất hiện ở khắp nơi.

“Ê đi vệ sinh không?”

“Tao đi căn tin, đứa nào muốn mua gì không?”

“Nè! Chờ tao với!”

Nguyễn Lam Ân gấp sách vở lại, lấy di động ra xem, tiện tay trả lời tin nhắn của cô em gái. Trần Hiền Tân xoay người lại, ôm lưng ghế nói chuyện: “Các cậu có thấy không? Hôm nay thầy Văn sao sao ấy.”

Lâm Quốc Huy cũng chụm đầu vào nhiều chuyện: “Tôi cũng thấy thầy không tập trung lắm, không biết có chuyện gì không.”

“Chắc không sao đâu?”

“Tôi có một suy đoán.” Nguyễn Lam Ân nhìn về phía Cao Bách Dương, Cao Bách Dương liền hiểu ý cậu tiếp lời: “Liên quan đến buổi họp phụ huynh ngày hôm qua.”

Trần Hiền Tân khó hiểu: “Liên quan gì đến họp phụ huynh? Sau khi về mẹ tôi cũng không cắt tiền tiêu vặt của tôi mà.”

Ngô Nam Trung: “Thầy Văn cũng đâu phải mới làm chủ nhiệm lớp, hơn nữa thầy cũng làm chủ nhiệm lớp mình được một năm rồi mà?”

“Ngày hôm qua anh Ngưu cũng không tới quán.” Cao Bách Dương nói một vấn đề tưởng chừng không liên quan khiến những người khác hoang mang.

“Các cậu không biết.” Nguyễn Lam Ân lắc đầu, không kể rõ mọi chuyện nhưng nói đúng vấn đề chính: “Người đi họp cho Bách Dương là anh Ngưu, ông chủ quán ăn lần trước chúng ta đi vào sinh nhật Hiền Tân. Tuổi tác của hai người tương đồng, tôi đoán họ là người quen cũ.”

“Không phải chứ?! Chắc không phải là quan hệ ấy ấy chứ?”

“Tôi cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra mấy tình tiết máu chó trong tiểu thuyết rồi đó.”

“Trong đầu các cậu chứa cái thứ gì vậy hả? Ăn nói tào lao.”

Nguyễn Lam Ân cắt ngang bọn họ: “Đủ rồi, dù sao thì đó là chuyện riêng của thầy, thầy Văn sẽ tự mình giải quyết để không làm ảnh hưởng đến công việc, các cậu đừng ở đây đồn đoán lung tung.”

“Biết rồi, bọn tôi sẽ không nói lung tung đâu.” Cả đám nhất trí, sau đó lại nói sang chuyện nghỉ Tết sẽ đi đâu chơi, cậu cũng không để ý đến bọn họ nữa.

Cao Bách Dương nhìn dáng vẻ đăm chiêu của cậu, nắm tay cậu mười ngón đan xen đột nhiên lên tiếng: “Cậu cũng đoán được.”

“Cậu đã sớm nghĩ đến rồi phải không?” Nguyễn Lam Ân nằm bò ra bàn, sờ mấy vết chai trên đầu ngón tay hắn, nhìn hắn nói tiếp: “Ngay khi chị gái kia nhắc đến.”

Không thể phủ nhận, Cao Bách Dương càng nhạy bén hơn cậu. Ngày hôm đó hắn im lặng một lúc, có lẽ là suy xét đến lời nói bất ngờ của cô. Ngày hôm đó cô xuất hiện có lẽ cũng không phải là một chuyện trùng hợp.

Đúng thật là sau khi cô nhắc nhở hắn để anh Ngưu đi họp phụ huynh, hắn đã nghi ngờ sẽ có chuyện gì đó liên quan đến anh Ngưu ở trường. Bởi vì với một người chỉ gặp hai lần, ai sẽ nói đến chủ đề như họp phụ huynh học sinh? Còn là với một người không có người thân, tính cách không tốt, tâm lý còn có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tội phạm?

Nhớ lại những nơi hắn đã đi qua khi đi theo cô, không có chỗ này chỉ là ngẫu nhiên. Lời nói kia chắc chắn cũng có mục đích riêng. Hắn thực sự xem anh Ngưu như anh trai, cộng thêm ý của cô gái cho nên để anh đi họp cho mình. Trước kia cô đã giúp hắn, hắn nghĩ ít nhất cô cũng sẽ không hại anh Ngưu.

> > > >

Cuối năm, bữa tiệc này kết thúc lại có buổi tụ tập khác được tổ chức, vòng tròn xã giao vẫn cứ xoay quanh những ly rượu sóng sánh.

Nguyễn gia tổ chức một bữa tiệc rượu cuối năm, mời rất nhiều người có địa vị ở thành phố Rose. Nguyễn Lam Ân hiển nhiên không thể vắng mặt, cậu đi theo cha mình mỉm cười chào hỏi với các chú bác. Cơ trên gương mặt cậu đã sắp đơ luôn rồi.

“Anh Hoàng, lâu rồi không gặp, khó lắm mới gặp được anh.” Nguyễn Thế Kỳ nâng ly rượu vang đỏ cười bắt chuyện với người đàn ông.

Nguyễn Lam Ân theo sao lễ phép chào: “Chào chú Hoàng ạ.”

“Ừ.” Người đàn ông cụng ly với Nguyễn Thế Kỳ đáp: “Gần đây lo phát triển ở nước ngoài, quả thật lâu rồi không đi xã giao trong nước. May mà anh Kỳ không quên tôi.”

“Ha ha, anh Hoàng cũng là nhân vật lớn ở thành phố này, ai quên anh được?”

“Thời thế không còn, nếu không tôi cũng không chuyển sự chú ý ra nước ngoài. Thôi, không nhắc công việc, lâu rồi không gặp Lam Ân cũng lớn rồi ha?”

“Ừ, đã học lớp 11 rồi, thỉnh thoảng cũng có thể trông cậy một chút.”

“Ui chao, vậy mà sắp thi đại học rồi, chả bù cho thằng con của tôi, càng lớn càng chẳng ra hồn, phải nó giỏi bằng một phần Lam Ân là tôi mừng rồi.”

“Chú Hoàng quá lời rồi ạ, con cũng đâu có giỏi giang gì.”

“Không cần khiêm tốn, cùng lứa với con có được đứa nào giỏi bằng con đâu? Trong giới ai mà không ngưỡng mộ anh Kỳ có được đứa con xuất sắc, là thiên chi kêu tử.”

“Anh đừng khen nó quá, không nó lại tự đại.”

“Ha ha ha.”

Buổi tiệc trôi qua được một nửa, Nguyễn Lam Ân tìm cớ liền chuồn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Vườn hoa xanh ươn tươi tốt, hoa anh thảo nở rộ như phát sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Nhìn những bông hoa xinh đẹp, tâm trạng của cậu cũng tốt lên.

Cậu ngồi bên cạnh bồn hoa, một thân vest đen thay đổi hoàn toàn khí chất thường thấy. Lúc này đây cậu không còn là cậu học sinh tùy ý, tự do nữa, thay vào đó là sự thành thục, lạnh nhạt với những người có ý đồ lôi kéo làm quen. Cho dù cậu có tươi cười lẽ phép trò chuyện thì ẩn phía sau vẫn có sự xa cách, không cho người khác cơ hội tiếp cận.

Ở nơi không người, cuối cùng cậu đã có thể bỏ nụ cười thương nghiệp xuống.

Nguyễn Lam Ân mở di dộng lên, nhìn nội dung trong hộp thoại trò chuyện của cậu và Cao Bách Dương. Tin nhắn cuối cùng hắn gửi cho cậu là nhắc nhở cậu đừng uống nhiều quá.

Sau khi nhà trường cho nghỉ Tết thì Cao Bách Dương vẫn còn đi làm. Quán ăn thì đến 28 mới đóng cửa và mùng 5 sẽ mở cửa trở lại. Đối với hắn mà nói, đi làm một ngày lễ bằng 3 ngày công bình thường. Cho nên dù là Tết thì chỉ cần nhìn thấy thông báo tuyển nhân viên thời vụ là hắn sẽ đi.

Giờ này hắn đang mặc đồng phục pha chế thức uống cho một cửa hàng tại trung tâm thương mại.

Nguyễn Lam Ân đang định gõ chữ trả lời thì thính tai nghe thấy tiếng bước chân, có người đang đi về phía này. Cậu ngẩng đầu, đáy mắt xoẹt qua một tia sắc xảo đánh giá người thanh niên đang nhìn mình.

“Cậu là Nguyễn Lam Ân đó hả?” Người thanh niên không kịp thấy ánh mắt của cậu thay đổi, đi đến trước mặt cậu thăm dò.

“Là tôi.” Nguyễn Lam Ân đứng lên, đối diện với người đến, hỏi: “Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi là Trần Đăng Anh, nghe nói cậu là Omega xinh đẹp phóng khoáng nên muốn làm quen với cậu.”

Trần Đăng Anh vừa giới thiệu vừa quan sát thiếu niên trước mặt, thật đúng với những gì y nghe người ta nói. Sự xinh đẹp hài hòa này khiến người khác vô cùng yêu thích, vừa gặp đã có ấn tượng tốt.

“Anh…” Nguyễn Lam Ân đột nhiên nhíu mày, giơ tay che lại tuyến thể ẩn trong cổ áo, thân thể lảo đảo lùi về sau mấy bước.

“Cậu sao thế?” Trần Đăng Anh thấy phản ứng của cậu thì lo lắng muốn giúp đỡ.

“Không cần, anh tránh xa tôi ra.” Cậu vươn tay chắn phía trước người, liên tục lùi lại để kéo giản khoảng cách với Alpha trước mặt.

Trần Đăng Anh thoáng nhìn thấy một mảng đỏ trên mu bàn tay của cậu, con ngươi lay động. Triệu chứng này giống như biểu hiện bên ngoài của người bị dị ứng.

Ý thức được cái gì, y lập tức thu lại tin tức tố thăm dò mà mình phát ra: “Cậu…”

“Này! Anh định làm gì!” Không đợi y nói được cái gì thì có một người đột nhiên xuất hiện chắn giữa hai người, lớn tiếng chất vấn y: “Quấy rối Omega? Chẳng lẽ anh không biết đây là hành vi phạm pháp?”

“Cái gì?! Tôi không có!!!” Trần Đăng Anh hoảng hốt lớn tiếng phủ nhận.

Những vết ban đỏ có lẽ đã xuất hiện khắp người, ngón tay co giật, Nguyễn Lam Ân nhịn xuống cảm giác muốn gãi ngứa nhìn người vừa xuất hiện. Lúc này y cũng xoay người lại lo lắng hỏi han, cậu liền nhận ra y là ai.

“Lam Ân, em không sao chứ? Mẫn đỏ? Trên mặt và cổ của em có rất nhiều vết mẫn đỏ, lẽ nào là dị ứng? Để anh đưa em đi bệnh viện.” Tôn Trường Minh vô cùng sốt ruột nhìn những mảng đỏ trên người cậu, giọng điệu vô cùng lo lắng.

“Tránh ra.” Nguyễn Lam Ân đẩy y, cự tuyệt sự giúp đỡ.

“Các người đang làm gì?”

“Là Lâm Ân! Mau qua đó đi Đức Huy!”

Đỗ Đức Huy và Mai Trúc Khả hẹn hò bên ngoài, bị âm điệu cao độ của Trần Đăng Anh thu hút qua bên này. Từ xa Mai Trúc Khả đã thấy sắc mặt không tốt của cậu, nhanh chóng lôi kéo Đỗ Đức Huy chạy lại giúp đỡ.

“Có mùi dứa!?”

“Là tin tức tố vị dứa!”

Khi đến gần, hai người đồng thời giật mình thốt lên. Là bạn thân của Nguyễn Lam Ân, hai người họ đương nhiên biết được cậu bị dị ứng với dứa. Trong trường hợp này, cậu không chỉ bị dị ứng với thực phẩm nữa mà là dị ứng với tin tức tố! Mức độ sẽ càng nghiêm trọng hơn!

“Các người tránh ra!” Đỗ Đức Huy chạy tới cõng Nguyễn Lam Ân lên, dặn dò Mai Trúc Khả: “Em mau đi thông báo cho bác trai bác gái biết, anh đưa cậu ấy đến bệnh viện trước!”

“Được, anh mau đi nhanh lên!”

Hai người chia ra hành động, Trần Đăng Anh còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Tôn Trường Minh thì đã đuổi theo Đỗ Đức Huy.