Bán Duyên

Chương 9: Yêu trong câm lặng

Văn Phúc mang tiền trở về, không biết cha và mẹ kế nghe được tin tiền công ở nhà bá hộ của hắn là hai mươi đồng ở đâu, nằng nặc đòi hắn đưa đủ hai mươi đồng cộng thêm mười lăm đồng lúc xây nhà nữa.

Hắn không phục nói, tiền cho em trai đi thi không cần nhiều đến thế, hắn còn phải giữ lại mấy đồng phòng thân, lời qua tiếng lại, thứ hắn nhận được trong ngày gần Tết là một chiếc tích gốm đập vào đầu.

‘Choang’

Văn Phúc choáng váng sờ lên đầu mình, sờ được một tay đầy máu, không dám tin nhìn người cha trước mặt, sau đó mất ý thức.

Ngay lúc cha và dì ghẻ tưởng hắn chết rồi, muốn cuốn vào chiếu đem chôn, thì mọi người trong thôn nghe được tiếng hô hào cầu cứu của em trai hắn, vội vàng vác cuốc thuổng chạy đến đòi người.

Bọn họ nhanh chóng dùng cáng khiêng người đến nhà thầy lang, lúc Bá Khắc nhận được tin chạy tới nơi, đập vào mắt y chính là khuôn mặt bê bết máu của Văn Phúc.

Cũng may chỉ là vết máu chưa kịp lau, vết thương trên đầu nhìn thì ghê người nhưng cũng không sâu lắm, không nguy hiểm đến tính mạng. Tim Bá Khắc lúc này mới trở về chỗ cũ.

Y siết chặt tay, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, quay đầu hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Văn Thọ, em trai của Văn Phúc rụt rè đứng lên, cúi đầu thuật lại đầu đuôi sự việc. Mọi người không khỏi xuýt xoa, chỉ vì mấy đồng tiền mà đánh con suýt chết, đúng là có mẹ ghẻ là có cha dượng mà.

Hai vợ chồng kia không dám mắng con trai út, chỉ lầm bà lầm bầm:

“Nuôi nó lớn từng này, đòi mấy đồng tiền thì làm sao? Mấy đồng cho em đi thi cũng tiếc, chả đánh thì để làm gì.”

Bá Khắc lạnh lùng nhìn họ. Đám người này ngày thường thì ngang ngược hống hách như vậy, nhưng khi đứng trước mặt người có quyền thế, bọn họ không dám ho he nửa lời.

“Hai quan tiền, tôi mua đứt. Từ nay Trần Văn Phúc không nằm trong gia phả của nhà các người nữa.”

Nói xong y phất tay kêu trưởng làng mang giấy mực đến, cha và dì ghẻ Văn Phúc vui mừng ra mặt, Văn Thọ siết chặt tay, cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa.

Khế ước bán thân viết xong, tú tài trong thôn đứng lên đọc to một lượt cho cả làng nghe, sau đó đưa cho hai vợ chồng nhà kia điểm chỉ.

Văn Thọ ngăn cha mình lại:

“Thầy, sao thầy có thể bán anh con đi. Anh ấy là máu mủ ruột rà của thầy mà.”

“Cái ngữ ngu đần chỉ biết ăn no báo hại ấy thì làm được gì? Mày tránh ra, nó là con tao tao có quyền quyết định.”

Mẹ cậu ta cũng đứng lên khuyên giải:

“Con đừng cản thầy con, hai quan tiền, đủ cho con đi thi lên tận hội Đình, sau này thầy u nhờ cả vào con đấy.”

Văn Thọ không thể làm trái ý cha mẹ, thấy mọi người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt cậu ta nóng rát, không chịu được nữa phải bỏ chạy.

Cậu ta không tài giỏi được như thế, hơn nữa, cho dù có thật sự thành công, thì cũng là dựa vào tiền bán thân của anh trai, nào có vẻ vang gì cơ chứ.

Bá Khắc lạnh lùng nhìn hết thảy, sau khi nhận lại tờ khế ước đã được điểm chỉ, y cẩn thận gấp gọn để vào trong tráp, phất tay bảo người khiêng Văn Phúc về nhà.



“Này, mọi người nói xem sao ông bá hộ tốt với cậu Phúc thế? Không chỉ dạy chữ này, bị thương còn cho nằm trong phòng mình, ngày đêm chăm sóc.”

“Thế bà đã thấy ai đến gần ông bá hộ được nửa bước chưa? Có mỗi thằng Phúc thôi với cậu hai Minh thôi đấy.”

“Ừ, ông bá hộ đối xử với nó tốt thật, nhưng mà cái thằng cũng tốt người tốt nết, chả hiểu sao có thằng cha khốn nạn thế.”

“Thôi thôi, mấy bà đừng nói nữa, ông bá hộ tốt với ai là việc của ông ấy, chúng ta lo làm việc cho tốt là được.”

Đám người làm tản ra làm việc của mình, người được họ nhắc đến thì vẫn đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, chán sắp mọc nấm.

Hắn đặt quyển sách lên sống mũi, hai mắt lăng lăng nhìn Bá Khắc đang ngồi sắp xếp sổ sách đằng kia. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bá Khắc quay đầu lại, tức thì đôi mắt đen láy kia khẽ chớp chớp, sau đó cong lên.

“Làm sao thế?”

Bá Khắc mất tự nhiên bước đền gần hắn, rút quyển sách đọc chữ nhập môn, ngồi xuống mé giường. Văn Phúc chống tay lên đầu nói:

“Ông ơi, sao ông tốt với con thế?”

Bá Khắc cuộn cuốn sách lại, đập vào vai hắn một cái, quở:

“Lại hỏi nữa, lần thứ bao nhiêu rồi, từ lúc tỉnh lại cậu hỏi câu này luôn mồm không thấy chán à?”

“Không ạ, ông ơi, có thật con làm đủ hai năm nữa là có thể lấy lại giấy bán thân phải không?”

“Thật, phải nói bao nhiêu lần nữa, cậu thấy Đào Bá Khắc tôi lừa ai bao giờ chưa? Thế nào? Hỏi nhiều như vậy là vì không tin, hay là vì không cam chịu bán thân làm người hầu cho tôi?”

Văn Phúc cười hì hì, duỗi tay túm lấy ống tay áo của y lắc lắc:

“Không ạ, hai năm ít quá, con muốn ở bên ông cả đời.”

Hai chữ ‘cả đời’ này quá nặng, quá mập mờ, khiến Bá Khắc bỗng cảm thấy hoảng hốt. Y nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, cổ họng khô khốc hỏi:

“Cậu có biết ý nghĩa của từ ‘cả đời’ này không?”

Văn Phúc từ từ ngồi dậy, quỳ trên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Bá Khắc đặt trước ngực mình, khẽ nói:

“Con biết, ông ơi, cuộc đời con vốn không có tương lai, là ông cho con ánh sáng. Cho nên, con muốn dâng hiến cả đời này cho ông.”

Bá Khắc nhìn hắn, môi mấp máy không nói lên lời, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, có rất nhiều cảm xúc cuộn trào không thể hiểu được. Suýt chút nữa y đã nói ‘được’, rồi lại nuốt ngược trở về.

“Cả đời làm người hầu thì có nghĩa lý gì. Cậu thông minh như vậy, nên bước đi xa hơn. Năm xưa thầy u cho tôi đi học từ lúc năm tuổi, mười tuổi lên tỉnh, mười lăm tuổi thì trở về. Tuy mới qua một kỳ thi Hương, có cái danh Cử nhân quèn nhưng mà để dạy cậu thành tài thì hoàn toàn có thể.”

“Ông ơi…”

Văn Phúc không thể kìm lòng được nữa, bất chấp tất cả ôm ghì ông bá hộ của mình vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ y, rấm rức khóc.

Hắn không cần thành tài, chỉ cần có thể ở bên y, ở bên người mang lại ánh sáng cho hắn mà thôi. Văn Phúc sâu sắc nhận ra rằng: hắn yêu Đào Bá Khắc, hắn bước chân vào địa ngục bị người đời phỉ nhổ, nhưng mà… hắn cam tâm tình nguyện.

Bá Khắc giật giật tay, mấy lần muốn ôm lấy người thanh niên này nhưng không dám, có những lúc y rất muốn dùng quyền thế cưỡng ép người này ở bên mình, cùng mình bắt đầu mối quan hệ đáng ghê tởm kia, nhưng y không thể.

Y còn cả cơ nghiệp phải gánh vác, còn một người em trai phải lo, hơn nữa, y chắc chắn rằng tài năng của Văn Phúc là vô hạn, y không thể chôn vùi cuộc đời hắn như vậy.

Bá Khắc hít sâu một hơi, vỗ lưng hắn giống như Bá Minh, khàn giọng nói:

“Sao lại thích khóc giống thằng Minh vậy? Được rồi đừng có khóc nữa, nếu đã khỏe hơn thì về chỗ ở của cậu đi, chiếm giường của tôi gần nửa tháng rồi.”

Văn Phúc chơi xấu không chịu buông tay, rầu rĩ nói:

“Ông à, trời sang xuân rồi nhưng vẫn còn lạnh lắm, ông có cần người hầu ngủ không?”

Hầu… hầu ngủ???

Mặt Bá Khắc đỏ bừng, đầy đầu Văn Phúc ra, quát mắng:

“Ăn nói linh tinh, mấy tháng nay đọc sách ném vào bụng chó hết rồi à? Còn không mau cút.”

Văn Phúc bị ông bá hộ cầm dép quét ra khỏi phòng, ỉu xìu về gian của mình ở ngay bên cạnh. Phòng ở rất ấm áp, thậm chí còn khá khang trang, hoàn toàn không giống căn phòng của người hầu.

Hắn nằm vật trên giường, giơ hai tay mình lên trước mặt rồi lại khép lại giống tư thế đang ôm người.

Đến bao giờ? Đến bao giờ mới không cần phải yêu trong câm lặng như thế này nữa?