Chim Trong Lồng

Chương 10

Edit: Astute Nguyễn, Đậu Xanh

Beta: Đậu Xanh

Thừa dịp Từ Lâm Viễn đi làm ruộng, Đới Hiểu Khánh lại đến quán thuốc Thương Chính lần nữa, trong khoảng thời gian này cô đã tận lực tạo ấn tượng tốt với thầy trò Thương Chính, cũng cố ý nói về thân thế, cảnh ngộ của mình.

Tất nhiên điều này đương nhiên là lấy được sự đồng tình của Thương Lãng, chỉ là Thương Chính vẫn luôn giữ thái độ nhàn nhạt với cô, nhìn không ra vì lý do gì. Nhưng lời nói của Thương Lãng về Thương Chính đã trở thành mong nguồn động lực lớn nhất của Hiểu Khánh, cô không thể từ bỏ, chỉ có thể ra tay từ phía Thương Lãng.

Nếu bỏ qua hoàn cảnh hiện tai của mình, Thương Lãng không thể nghi ngờ rằng chính là đối tượng mà Đới Hiểu Khánh có tình cảm nhất, cô dễ dàng buông bỏ phòng bị nói chuyện phiếm cùng anh ấy, thư thái lại nhẹ nhàng, hơn nữa bề ngoài anh ấy rất tuấn tú, tuổi lại không lớn, chỉ có như vậy cũng đủ để được Đới Hiểu Khánh yêu thích rồi.

Nhưng cô cũng tự dặn bản thân không được lay động trước Thương Lãng, khi cô rời đi, Hiết Sơn này cùng thôn Phong Uẩn tất cả sẽ không còn quan hệ gì với cô hết.

Hiệu thuốc không khác gì lần trước Đới Hiểu Khánh tới, thiếu niên vẫn đang nghiên cứu thuốc, chỉ dư bóng lưng thong gầy đơn bạc.

Đới Hiểu Khánh đùa dai cười, lặng yên không một tiếng động, đi vào quầy, nhẹ nhàng mà hù cậu một cái, “Thương Lãng!”

Vốn chỉ tưởng chỉ dọa cậu một chút, cả người Thương Lãng run lên, quay đầu nhìn lại cô, tự dưng bị trượt, ngã lăn xuống ghế.

Đới Hiểu Khánh vội đỡ lấy cậu, hơn nữa người Thương Lãng thuận thế vùi vào trong ngực cô, mặt hai người đỏ lên, cô giúp cậu đứng vững, rồi mới cuống quít buông tay.

“Cậu, cậu chưa bị hù bao giờ à.” Đới Hiểu Khánh đưa tay quạt quạt, mong cái mặt đỏ bừng bớt nóng đi, ánh mắt mông lung mơ hồ.

Thương Lãng ở nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm cô gái thanh tú trước mặt, nhất thời không nói nên lời.

Phát hiện mình đang ngây ra, Thương Lãng vội đổi chủ đề, “Lần trước cô nhờ tôi hỏi thầy, ông ấy đồng ý rồi.”

Lời này như dội nước lạnh lên người Đới Hiểu Khánh, cô làm cái gì bây giờ? Rõ ràng đây là mục đích của cô.

“Thật sự, thật tốt quá. Cảm ơn cậu Thương Lãng.” Đới Hiểu Khánh che dấu tia phiền muộn trong lòng, “Tôi còn có chút chuyện muốn nói với thầy của cậu.”

“Ông ấy ở bên trong.” Thương Lãng lại khôi phục bộ dáng ban đầu, không hỏi chuyện gì cả, vẫn là thiếu niên xinh xắn đẹp đẽ lúc trước.

Đới Hiểu Khánh thở dài nhẹ nhõm, nhưng càng đi vào trong hiệu thuốc, trong lòng càng sốt ruột muốn trở về.

Thương Chính đang ở trong buồng sắc thuốc, thấy Đới Hiểu Khánh vào cũng không lên tiếng.

Cuối cùng không kìm nén được mới nói, “Bác sĩ Thương, ông đồng ý rồi sao? Chuyện tôi nói đó.”

Thương Chính không đáp, chậm rãi đóng nắp hộp rồi mở miệng, “Đới tiểu thư thủ đoạn hay lắm, làm học trò của tôi vì cô mà cầu xin mấy lần, chuyện hủy hoại hôn nhân của người khác, tôi không muốn làm.”

Đới Hiểu Khánh trầm mặc trong chốc lát, “Bác sĩ Thương, tôi chỉ xin ông gửi một bức thư cho cha mẹ tôi thôi, gia đình tôi không ở nơi này, tôi chỉ muốn trở lại nhà cũ, chẳng lẽ là sai sao?”

“Tôi biết rồi.” Thương Chính thở dài, “Mấy ngày nữa tôi sẽ xuống núi.”

“Cảm ơn ông.” Đới Hiểu Khánh đưa một mảnh giấy mà cô đã ghi địa chỉ nhà cùng một phong thư, đợi Thương Chính nhận xong lập tức đi ra ngoài.

Không có dũng khí đối mặt với ánh mắt của Thương Lãng, cô vội vàng tạm biệt rồi rời đi.

Sắp trở về Đới gia, Đới Hiểu Khánh thu mấy tâm trạng trầm mặc kia, nhưng “Gia” hiện tại càng khiến cô áp lực.