Chim Trong Lồng

Chương 9

Edit: Astute Nguyễn, Đậu Xanh

Beta: Đậu Xanh

Đới Hiểu Khánh chạy ra ngoài không xa liền ngừng lại, Từ Lâm Viễn cũng mặc kệ cô chạy đi vì hai người họ có quan hệ qua thứ cổ trùng kia.

Thế nhưng, cô cố tình lợi dụng điểm này. Ngày thường Từ Lâm Viễn làm việc ở khu đất trước nhà, nhìn qua thì cô ở nhà tự do tự tại nhưng trên thực tế lại rất áp lực. Cổ trong cơ thể Hiểu Khánh giống như thành nhược điểm của cô vậy, đó là cách anh kiểm soát cô, thứ đó gắt gao đưa bọn họ gắn lại bên nhau.

Đới Hiểu Khánh nhân cơ hội đi mua thuốc tránh thai, mặc kệ Từ Lâm Viễn cho rằng cô thẹn thùng chạy ra ngoài, anh đại khái là nghĩ quan hệ hai người đã có tiến triển, cho nên cũng không theo dõi cô. Hiểu Khánh dám đánh cược, Từ Lâm Viễn sẽ không nghĩ chu đáo như vậy đâu, trước tiên phải vào tiệm thuốc nói chuyện. Còn nữa, trong thôn thế nào lại chỉ có mỗi hai hiệu thuốc.

Đới Hiểu Khánh bình tĩnh lại, mặc áo đội mũ, che đi khuôn mặt. Cách đó 50m có hai hiệu thuốc, một nhà là Hoàng thị, bên trong chật ních người, có vẻ người đứng đầu ở đây rất có tiếng trong thôn.

Một nhà là Thương Chính, lại rất hiu quạnh. Vì giấu tai mắt mọi người, cô tất nhiên không thể đi tới chỗ quá náo nhiệt kia được, bước vào quán Thương Chính.

Lại thấy một cậu bé áo dài đang bôi thuốc trên lưng, không có bác sĩ áo trắng nào ở đây.

“Xin chào.” Đới Hiểu Khánh thử lên tiếng.

Cậu bé kia xoay người, nói: “Có chuyện gì sao?”

Đây là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, tóc mái gọn gàng trước trán, ánh mắt đen láy, cánh môi hồng nhuận hơi nhếch lên, cười mà như không.

Hiểu Khánh không dám nhìn thẳng đôi mắt đó, “Có thuốc tránh thai không?” Cô cúi đầu hỏi.

“Thuốc tránh thai?”, Thiếu niên có chút nghi hoặc, “Cô nói đến là canh tránh thai à?”

“Đúng đúng.” Chẳng lẽ ngôi làng biệt lập này còn dùng thuốc thời xưa?

“Bây giờ cô đi đun hay là chờ tôi đem thuốc cho?” Thiếu niên ẩn ý cười.

“Đại khái là phải đun bao lâu?”

“Nửa tiếng.”

“Được. Tôi ở đây chờ.” Đới Hiểu Khánh ngồi xuống, định uống xong thuốc rồi đi, dù sao cái chỗ này cũng không có người đến.

Thiếu niên nhanh nhẹn vơ thuốc bỏ vào phòng đun rồi quay lại, tiếp tục làm việc đang dở.

“Cậu là người mở hiệu thuốc này sao?”

Đới Hiểu Khánh trầm tư hỏi.

“Không phải, thầy của tôi đi ra ngoài rồi.”

“Cậu tên là gì?”

“Thương Lãng.”

“Cậu có biết cổ trùng không?”

Thương Lãng lập tức cảnh giác, híp mắt nhìn chằm chằm Đới Hiểu Khánh.

Đới Hiểu Khánh biết được về sau Từ Lâm Viễn sẽ nghi ngờ rồi đến, cô không thể hỏi thêm chỗ khác được nữa, “Cậu biết loại mà chồng, ừm…” Đới Hiểu Khánh có chút khó nói, “Mà truyền từ miệng chồng sang vợ không…” Cô còn chưa nói hết, Thương Lãng đã hiểu ý.

“Tôi biết.” Không đợi cô kịp có hy vọng, “Không có thuốc giải đâu.” Thương Lãng nói luôn.

Đới Hiểu Khánh ngay lập tức ngã quỵ xuống ghế, hi vọng một lần nữa bị dập tắt.

Thương Lãng bưng thuốc tới, cô nhận lấy, nhấp một ngụm, có chút tuyệt vọng.

Thương Lãng có chút không đành lòng, “Có lẽ, thầy của tôi sẽ biết, nhưng ông ấy mấy ngày nữa mới về.”

“Ông ấy xuống núi à?” Con ngươi Hiểu Khánh lại sáng lên, nếu thầy của Thương Lãng có thể để cho cô chút thông tin…

“Đúng vậy.” Thương Lãng mỉm cười nhìn cô.

Nhưng mà! Trước khi giải cổ thì phải làm sao đây? Cô vẫn phải sống chung với người kia?

Càng nghĩ càng đau lòng, Đới Hiểu Khánh uống xong canh tránh thai, ra khỏi hiệu thuốc, quay về con đường cũ.

Từ Lâm Viễn coi như không có chuyện gì xảy ra gọi cô, “Hiểu Khánh, tới ăn cơm đi.”

Đới Hiểu Khánh không chút do dự ngồi xuống, “Cho tôi bát cơm!”

Cô ở đây càng lâu, càng không có tâm tình duy trì cách cư xử của thiên kim tiểu thư như trước, cô chỉ nghĩ muốn Từ Lâm Viễn ghét cô, đuổi cô đi.

Từ Lâm Viễn dịu dàng giúp cô lấy cơm, anh không chút nào để ý tới chuyện này, dù sao anh cũng là kiểu người hoang dã, huống chi anh thấy Hiểu Khánh làm như thế nào cũng rất xinh đẹp.

“Ăn thịt này để tăng cân. Nếu không người ta sẽ nói anh chăm sóc vợ mình không chu đáo.” Từ Lâm Viễn vừa nói vừa gắp một miếng thịt cho Đới Hiểu Khánh.

“Không ăn! Vậy anh cưới một người mập hơn là được.” Đới Hiểu Khánh lẩm bẩm.

“Phải là em, Hiểu Khánh, anh muốn em làm dâu.” Từ Lâm Viễn cúi xuống hôn cô.

“Miệng anh toàn là mỡ, ghê quá!” Đới Hiểu Khánh dùng tay đẩy anh ra.

Từ Lâm Viễn nghiêm túc nói, “Hiểu Khánh, chúng ta khi nào thì kết hôn.”

Đới Hiểu Khánh trực tiếp làm lơ anh, khuôn mặt vô cảm ăn cơm.

Thấy cô trốn tránh, Từ Lâm Viễn cũng không giận, người đã thuộc về mình rồi, còn sợ bỏ đi sao? Chỉ là anh không biết, người vợ này của anh đang cân nhắc xem nên chạy đi đâu.