Editor: Vương Chiêu Meo
Lấy Nam.
Đường Hiểu Yến liếc nhìn tiệm may Lý thị, lại nhìn Cố Nam Sóc:
- Ông chủ, anh không nghĩ gì sao?
- Nghĩ gì?
- Lúc trước Lý gia xài ám chiêu đối phó anh, giờ lại sao chép cách trang hoàng của anh, kết quả bắt chước bừa nên gây phiền lớn.
Cố Nam Sóc lắc đầu:
- Có thời gian thì nâng cao năng lực bản thân, nỗ lực làm tốt việc của mình là được. Như thế tốt hơn là cứ nhìn chằm chằm người khác.
Anh ngừng lại, nhìn Đường Hiểu Yến, ánh mắt ý vị thâm trường:
- Thật ra tôi biết, đều là mở cửa buôn bán, ai lại không muốn buôn bán rực rỡ, kiếm thêm nhiều tiền chứ? Cô nói xem, có đúng không?
Đường Hiểu Yến hơi giật mình, xoay chuyển tròng mắt, do dự mà hỏi:
- Bọn họ giờ đang gặp phải phiền toái, nếu tìm anh hỗ trợ thì anh có đồng ý không?
Cố Nam Sóc cười nhạt:
- Lúc ấy tính sau!
Không ngờ Đường Hiểu Yến một câu thành sấm, tổ trưởng Lương đúng thật là tìm đến anh.
Tiệm cơm quốc doanh.
Tổ trưởng Lương đối ấm cùng Cố Nam Sóc.
- Ông chủ Cố, tôi biết bản thiết kế trang hoàng của cửa hàng cậu là do cậu tự làm. Chúng tôi tự ý dùng bản thiết kế của cậu đã là không tốt đẹp gì. Vốn dĩ tôi không có mặt mũi đến tìm cậu, nhưng không tìm không được. Ông chủ Lý bên kia, tuy nói là chúng tôi làm theo yêu cầu của ông ta, nhưng hiệu quả bày ra đấy, thật sự là không ổn. Hôm nay tôi xin lỗi ông chủ Cố. Ông chủ Cố đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi. Nếu anh chịu ra tay hỗ trợ thì lão Lương này vô cùng cảm kích.
Cố Nam Sóc cười khẽ:
- Tổ trưởng Lương quá lời rồi. Cửa hàng ông chủ Lý chếch một chút với cửa hàng tôi, tình huống như nào thì tôi cũng biết một ít. Chờ lát nữa tôi đi cùng anh nhìn kỹ xem, rồi chúng ta cùng thương lượng biện pháp giải quyết.
Tổ trưởng Lương biết ân oán giữa Lấy Nam và Lý thị, trước khi gặp đã lường trước việc này không dễ làm, nhưng vẫn phải căng da đầu ra mà mở miệng, không nghĩ tới đối phương không mang thù chút nào mà còn dễ nói chuyện như thế, anh ta vừa mở miệng ra thì người ta đáp ứng luôn rồi. Vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lý do thoái thác, mà cuối cùng không có tác dụng.
Bởi vì chuyện trang hoàng bên kia gặp chuyện mà tổ trưởng Lương có phần sốt ruột. Sau khi ăn xong, hai người liền đến tiệm may Lý thị. Thôi Viện và Lý gia không có ai lộ diện, tất cả đều trốn ra ngoài.
Cố Nam Sóc xem xét các chi tiết, nhẹ nhàng thở ra:
- Cũng may là chưa làm xong thì tổ trưởng Lương đã phát hiện ra vấn đề. Nếu đợi làm xong mới sửa thì thiệt hại càng lớn.
Anh chỉ chỉ đỉnh đầu:
- Nhà này ở phía trên có gác mái, dưới tầng lại thấp hơn các cửa hàng khác, làm điếu đỉnh không phù hợp.
Đi vào hai bước, anh vỗ vỗ cầu thang:
- Cửa hàng này vốn dĩ là thiết kế để ở, không nghĩ tới sẽ mở cửa hàng, cho nên chỗ này là để tiện đi lên gác mái. Nếu là an bài giống như trước, tuy hơi vướng nhưng cũng không lớn. Giờ lại muốn đặt phòng thử đồ ở đây, đằng trước còn bày quầy thu ngân thì sẽ bị chật. Khách hàng tới tới lui lui thử quần áo, nhìn gương sẽ không nhìn được toàn thân.
Tổ trưởng Lương liên tục gật đầu:
- Đúng là như thế!
Cố Nam Sóc xem xét đèn, cười lắc đầu:
- Cửa hàng tôi ở gần đầu hẻm, thế nhà dựa bắc hướng nam, hai mặt đều có ánh sáng, ngày thường độ sáng trong nhà đã không tệ, cho nên tôi chọn ánh đèn này chủ yếu là để làm nổi bật trang trí bên trong cửa hàng. Còn nhà ông chủ Lý đây khá tối, dùng đèn kiểu này có khi còn làm cửa hàng âm u hơn. Chỗ này cần khong gian lớn hơn, thêm nhiều đồ vào sẽ gây chật chội, áp lực. Còn cả chỗ này…. Chỗ này….. Chỗ này nữa…….
Cố Nam Sóc liên tiếp chỉ ra sáu bảy điểm, càng nghe, tổ trưởng Lương càng nhăn chặt mày. Vấn đề càng nhiều, càng không dễ làm.
- Nhưng mà tổ trưởng Lương không cần quá lo lắng. Những vấn đề này không phải là không có cách giải quyết.
Tổ trưởng Lương vui vẻ:
- Có cách sao?
- Có! Quầy thu ngân dịch vào một chút, chuyển vào đây. Phòng thử đồ cần sửa một chút, cả vấn đề điếu đỉnh nữa. Chúng ta sẽ xử lý từng cái. Anh có giấy bút không?
- Có! Có! Để tôi lấy cho cậu!
Cố Nam Sóc vẽ lại thiết kế lần nữa, lại giải thích tỉ mỉ những chỗ mấu chốt cho tổ trưởng Lương. Phương án mới cứ thế mà ra lò. Để cảm ơn Cố Nam Sóc, tổ trưởng Lương đưa cho anh một bao lì xì, bên trong có 100 khối tiền. Cố Nam Sóc nhận, nhưng cũng không để trong lòng. Chút tiền ấy không là gì với anh. Mục đích của anh không nằm ở đây, mà ở phía sau.
Tuy vậy, kế hoạch cần phải chờ thời cơ mới triển khai được. Cửa hàng Lý thị cần phải có thời gian để sửa chữa.
Bởi vậy, Cố Nam Sóc không gấp, nhàn rỗi thì đi Thôi gia xem Cố Nam Thư, vô cùng để ý đến thân thể của Cố Nam Thư.
Ngày này, sau khi rời Thôi gia, Cố Nam Sóc đến tìm bà Lan.