Editor: Vương Chiêu Meo
Bên trong Lấy Nam, khách đông như mây. Bên ngoài Lấy Nam, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Ông chủ Đỗ nhìn thấy màn đối lập của hôm nay, nghiến răng nghiến lợi:
- Bán nửa giá? Hắn lắm tiền nhiều của như thế, sao không tặng không luôn đi?
Lão Lý tiệm may cũng cảm thán:
- Nào có ai buôn bán như thế? Nhập quần áo đã hết bao nhiêu tiền rồi chứ?
Chạng vạng, cửa hàng đóng cửa, Đường Hiểu Yến cũng hỏi Cố Nam Sóc vấn đề này.
Cố Nam Sóc khẽ cười:
- Còn không phải là thanh lý hàng tồn kho sao? Chúng ta không có kho hàng lớn, nhà kho phía sau quá nhỏ, không đủ để dùng. Nếu hiện giờ không tranh thủ bán nốt đi thì đến lúc trời chuyển ấm sẽ không bán được nữa. Chờ đến mùa đông mới bán tiếp, chưa nói đến hàng tồn đọng chiếm nhiều không gian, đến lúc đó kiểu dáng đã cũ, trong khi thị trường liên tiếp cho ra kiểu dáng mới. Nhà người khác đều mua hàng mới về bán, nhà ta lại đi bán kiểu dáng cũ thì có phải là càng không dễ bán không?
Đường Hiểu Yến nghe thấy mà sửng sốt, hình như đúng là thế thật, nhưng cảm thấy còn chỗ nào sai sai thì phải.
Sai ở chỗ nào, Cố Nam Sóc không nói.
Mua một tặng một cũng không phải chân chính nửa giá. Mặc dù là bán nửa giá nhưng cũng là bán lẻ được nửa giá, khong phải mất chi phí thuê kho để hàng tồn, hơn nữa, ban đầu lúc anh nhập hàng đã tính qua chuyện bán không hết hàng thì như thế nào. Chỉ cần khống chế tốt biên độ lợi nhuận, hàng năm trước bán ra đã sớm thu hồi toàn bộ vốn rồi. Giờ chỗ hàng hóa còn dư, bán được bao nhiêu là lời bấy nhiêu, tuyệt nhiên không có chuyện lỗ vốn.
- Tan làm đi!
Đường Hiểu Yến nhìn nhà kho hỗn độn:
- Thời trang mùa xuân còn chưa thu dọn xong. Hôm nay có không ít khách hàng mua đồ giảm giá còn chưa đủ điểm để thăng lên hạng bạc, họ nói hai ngày nữa sẽ qua xem trang phục mùa đông. Tôi định dán giá lên đồ mùa xuân luôn cho sớm. Ông chủ, anh bận rộn nên cứ về trước đi, chỗ này cứ giao cho tôi.
Cố Nam Sóc nhìn cô một cái:
- Được! Cô nhớ đóng cửa. Không cần ở lại quá muộn. Về nhà chú ý an toàn.
*****
Hoạt động bán đại hạ giá trang phục mùa đông diễn ra liên tiếp trong ba ngày liền thanh lý gần hết hàng tồn, tốc độ này có thể nói là nhanh hơn vài lần so với đời sau.
Trường học đã chính thức khai giảng, trong nhà liền vắng vẻ hẳn. Cố Nam Sóc không ngồi ngốc ở cửa hàng cả ngày, mà sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, ngẫu nhiên lại vẽ thiết kế. Tiến độ trang hoàng của tiệm may Lý thị tiến triển rất nhanh, nhưng chưa đến một nửa liền xảy ra vấn đề, bọn họ phát hiện không bài trí nổi nữa, chỉ có thể đình công.
- Tổ trưởng Lương, cậu nhìn xem các cậu trang trí cửa hàng nhà tôi thành cái gì đây! Không phải là các cậu cố ý lăn lộn nhà tôi đấy chứ! Nếu không thì vì sao các cậu trang trí Lấy Nam tốt như thế, đến phiên cửa hàng nhà tôi lại biến thành thế này?
Tổ trưởng Lương nhíu mày, không nói chuyện. Người làm của anh ta lại không vui:
- Bà chủ à, bà không thể nói như thế được. Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của bà. Bà tự nhìn xem, có chỗ nào không phải là đối chiếu theo Lấy Nam mà làm đâu?
Bà Lý xoa eo:
- Cậu nói chuyện kiểu gì thế hả? Cậu……
Mắt thấy mẹ chồng chuẩn bị mắng chửi người, con dâu thứ hai đυ.ng bà ta một chút, rồi tiếp nhận đề tài:
- Đúng là chúng tôi tự mình yêu cầu đối chiếu theo Lấy Nam, nhưng mà chúng tôi là người ngoài nghề, không hiểu rõ về trang trí, các anh đều là người trong nghề, sao có thể không nhìn ra vấn đề chứ? Anh xem, chỗ này hẹp như thế, người hơi béo không thể đi qua nổi. Còn cả chỗ này, mở ra đã thấy âm u, trầm cảm rồi.
Người trong đội trang hoàng nói:
- Bản thiết kế của ông chủ Cố dựa vào cửa hàng mặt tiền của anh ta, mặt tiền cửa hàng nhà các người không phù hợp.
Con dâu thứ hai vỗ tay một cái:
- Đúng thế! Không phù hợp nhưng các anh lại không nói trước cho nhà tôi biết. Chẳng nhẽ nhà tôi tiêu tiền mời người đến trang hoàng lại còn phải hiểu công việc mới được?
Đội trang hoàng cứng họng. Đúng là việc này bọn họ đuối lý. Tổ trưởng Lương cảm thấy vô cùng đau đầu.
Bà Lý lại nói:
- Tôi không cần biết. Tôi đã trả tiền cho các cậu thì các cậu phải giải quyết vấn đề cho tôi.
Con dâu thứ hai nói chuyện dễ nghe hơn bà ta, giọng điệu cũng ôn hòa hơn:
- Tổ trưởng Lương, không phải chúng tôi muốn làm khó các anh. Anh cũng thấy rồi, cửa hàng bài trí như này chúng tôi cũng không dùng được. Vinh Đạt các anh có tiếng số một số hai trong huyện ta, chắc cũng không muốn vì chuyện cửa hàng nhà chúng tôi mà đập tan thương hiệu của mình chứ?
Tổ trưởng Lương hít một hơi thật mạnh:
- Được! Để bọn tôi xử lý!
Bà Lý nói:
- Nói trước, đây là các người làm sai nên các người phải tự gánh vác, chuyện làm lại này nhà tôi không trả thêm tiền.
Tổ trưởng Lương liếc bà ta một cái:
- Cũng đúng! Tôi không lấy thêm tiền!
Mục đích đã đạt được, bà Lý cười rộ lên.
Ra khỏi cửa, công nhân trang hoàng hỏi Lương tổ trưởng:
- Không cho thêm tiền thì chúng ta làm gì còn lợi nhuận, có khi còn phải cho không.
- Yên tâm, sẽ không thiếu tiền công của các cậu. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
Tổ trưởng Lương vứt điếu thuốc xuống đất, một chân dẫm tắt lửa:
- Các cậu về trước đi, nghỉ ngơi hai ngày, chờ tôi nghĩ ra phương án mới rồi khởi công.